TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 275: Xã hội tính tử vong (2)

Dọc theo con phố rộng đi tới, Lý Diệu Chân lưng gài ngân thương, hông đeo trường kiếm, anh khí động lòng người.

Hứa Thất An liên tục nghiêng đầu, quan sát dung nhan của Thánh nữ Thiên Tông. Khí chất của nàng làm hắn nhớ tới hoa khôi mà hắn thầm mến hồi học ở trường cảnh sát.

Tai trống tóc ngắn, đường nét mặt mũi đẹp, gương mặt thanh thuần, đôi chân dài dưới lớp quần áo vừa dài vừa thẳng, bên trong lớp áo lót màu xanh đậm là đôi ngực đầy đặn, trắng muốt.

So hoa khôi trường cảnh sát, Hứa Thất An bổ não tưởng tượng, vẫn cảm thấy Lý Diệu Chân bạch mã ngân thương, áo khoác ngoài đỏ thắm, mặc nhuyễn giáp, càng hơn mấy bậc.

Lý Diệu Chân nhàn nhạt nói: "Hứa đại nhân, nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng dù gì ta vẫn là một cô nương, ngươi cứ nhìn chằm chắm như vậy, rất thất lễ."

Xì, nam nhân đúng là đồ háo sắc.

Nếu háo sắc là ấn tượng ban đầu của nàng khi gặp hắn lần đầu trong yến hội, thì lúc này, nhãn dán Lý Diệu Chân dành cho Hứa Thất An đã đổi thành: Không phải háo sắc bình thường.

Ài, ấn tượng háo sắc về mình khó thay đổi lắm đây. . . . tự nhiên bị hại. . . . nụ cười Hứa Thất An không thay đổi: "Lý tướng quân rất giống một người cố nhân của ta."

Xùy! Lý Diệu Chân mắng thầm trong lòng, ngoài mặt thì cười, "Thành Bạch Đế phồn hoa như cẩm, nhưng Hứa đại nhân theo Tuần phủ tới đây, chắc là đã nhìn thấy không ít cảnh vắng vẻ tiêu điều."

"Quả thật làm người ta thổn thức."

"Bình thường, Quản Vệ Sở Đô Chỉ Huy Sứ Ty một châu thường có chừng 20 tới 30 người, nhưng Quản Vệ Sở của Vân Châu Đô Chỉ Huy Sứ Ty chỉ có 15 người. Ngươi có biết vì sao không?" Lý Diệu Chân tự hỏi tự trả lời:

"Vì dân số Vân Châu thưa thớt, nạn thổ phỉ lại nghiêm trọng, căn bản không thể truân binh đại quy mô, không có binh, làm sao trừ phiến loạn?"

Theo quân chế Đại Phụng, từ Đô Chỉ Huy Sứ Ty trở xuống, mỗi một cấp thiết lập "Vệ", mỗi một vệ năm ngàn sáu trăm người. Quận huyện từ châu phủ trở xuống, thiết lập "Sở", mỗi một sở một ngàn một trăm người.

Châu mà tổng Vệ sở chỉ có 15 người không phải là không có, nhưng Vân Châu là nơi có nạn thổ phỉ nghiêm trọng, theo lý thuyết, một Vệ phải có hơn 25 người mới tính là hợp cách.

"Chỉ cần khai khẩn ruộng cho tốt, quân đội thời bình thì đi canh tác, hẳn là có thể tự cấp tự túc được." Hứa Thất An nói.

Đô Chỉ Huy Sứ Ty các nơi đều có quân điền, quân đội lúc không tác chiến, thì làm ruộng giống như nông dân.

Lý Diệu Chân nhìn hắn: "Quân lương thì sao?"

. . . Hứa Thất An: "Xấu hổ xấu hổ!"

Nhớ ra rồi, làm lính là được phát quân lương, không phải chỉ có cơm ăn là đủ, thu binh càng nhiều, đòi hỏi quân lương cũng phải càng nhiều, nếu không phát nổi quân lương, quân đội sẽ có thể gây chuyện bất cứ lúc nào, ví dụ điển hình đầy trong sách sử.

"Ta tới Vân Châu hơn một năm, hợp tác với Đô Chỉ Huy Sứ Dương Xuyên Nam trừ phiến loạn hơn hai mươi lần, lần nào hắn cũng tận tâm tận lực. Ta không tin người như vậy, lại cấu kết với sơn phỉ." Lý Diệu Chân nhấn mạnh, chăm chú nhìn Hứa Thất An:

"Hứa đại nhân là nhân vật quan trọng của việc tra án lần này, quyết định thái độ của Tuần phủ. Ta hy vọng ngươi sẽ thận trọng trong xử lý chuyện này."

"Lý tướng quân quá khen, ta chỉ là một đồng la nho nhỏ mà thôi." Hứa Thất An rất kịp thời, bày vẻ mặt "lấy làm kinh hãi " .

Lý Diệu Chân thản nhiên: "Ta đã điều tra Hứa đại nhân, tự nhận khá là có hiểu biết về ngươi."

Tỷ như ngươi rất giỏi tra án, tỷ như ngươi có quan hệ với nhiều hoa khôi của Giáo Phường Ty. . .

"Hình như Hứa đại nhân có một đường đệ đang cầu học ở thư viện Vân Lộc?"

Số hai đúng là đã nghi ngờ thân phận của số ba. . . . Nghi ngờ Nhị Lang chính là số ba có lòng nhiệt tình giúp người kia. . . . Mình không ngại lợi dụng cơ hội này giúp hiểu lầm này càng thêm sâu sắc đâu, dù gì Nhị Lang ở thư viện, số hai ở Vân Châu, cách nhau một trăm lẻ tám ngàn dặm. . . . Như vậy mình có thể ăn ké ‘tình giao hảo’ của Nhị Lang, để làm số hai tin tưởng mình hơn. . . . Dù sao thân phận mình cũng không để lộ được, hậu quả xã hội tính tử vong đáng sợ lắm. . . Hứa Thất An cười:

"Đúng vậy, Từ Cựu là một người có học đầy hoài bão, rất được các Đại Nho của thư viện Vân Lộc thưởng thức, nghe nói là được đào tạo làm người thừa kế tiếp theo của thư viện."

Đào tạo làm người thừa kế. . . . . Hèn gì số ba biết nhiều bố trí của thư viện Vân Lộc như vậy, biết những thông tin tình báo cơ mật kia. . . Lý Diệu Chân hiểu ra, gật đầu cười:

"Hứa đại nhân cũng là người có nhiệt huyết, hiệp can nghĩa đảm."

Thái độ thay đổi rõ ràng, giống như yêu ai yêu cả đường đi vậy, chuyển sang cũng có chút thiện cảm với Hứa Thất An.

. . . Lúc này hẳn là mình phải thán một câu: Nguyên Cảnh Đế đáng chém ngàn đao! Thiện cảm số hai dành cho mình sẽ nổ tung mất!

Trò chuyện mấy câu xong, hai người chia tay, một người tiếp tục đi về phía trước, một người quay đầu trở về.

Lý Diệu Chân tìm một hẻm nhỏ yên tĩnh, lấy bầu rượu ra, xóa phong linh phù, thả Tô Tô ra, sau đó bắn ra một người giấy, để Tô Tô phụ thân vào.

Người giấy hóa thành Tô Tô cô nương trang điểm tinh xảo, mặt đầy ai oán, "Chủ nhân. . . ."

Lý Diệu Chân nhìn nàng chằm chằm, hỏi: "Ngươi đã nói những gì với hắn?"

Hứa Thất An có thể vạch trần ra ngay thân phận đệ tử Đạo Môn của nàng, hiển nhiên là tra khảo ra được từ chỗ Tô Tô.

Tô Tô đưa tay lên, ngón cái bấm vào đầu ngón út, tỏ ý: "Chỉ nói một chút xíu."

"Một chút xíu là bao nhiêu?"

"Một chút xíu là một chút xíu à."

"Nói!"

"Cũng đâu có nói gì đâu, chỉ là tiết lộ thân phận của ngài nè, tuổi tác nè, tu vi nè, đi xuống núi để lịch luyện thôi. . . ."

"?"

Một dấu hỏi thật to xuất hiện trong đầu Lý Diệu Chân:

"Ngươi như thế chả phải đã khai ra hết rồi còn gì!?"

"Ít nhất ta không có nói ngày quý thủy của ngài cho hắn." (kinh nguyệt)

". . . ."

. . . .

Hứa Thất An trở lại dịch trạm, thấy Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong vẫn còn ngồi ở chỗ cũ, hai bên nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ không còn tin vào đồng bọn.

"Sao ngươi không nói cho ta biết chuyện của ngươi và Tô Tô?"

"Tại sao ngươi không nói?!"

Thấy Hứa Thất An trở lại, Tống Đình Phong nhìn hắn với ánh mắt trống rỗng: "Ninh Yến, ngươi đã biết thân phận Tô Tô lâu rồi đúng không?"

"Ừ."

"Thế sao ngươi không nói với bọn ta?" Chu Quảng Hiếu trầm giọng.

"Là các ngươi bảo ta giữ bí mật mà." Hứa Thất An nhún vai.

Ánh mắt Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu nhìn hắn đầy khinh bỉ.

"Vậy chuyện xảy ra trong quán trà của bọn ta và Tô Tô. . ." Tống Đình Phong hạ giọng.

"Đều là ảo giác của các ngươi thôi!" Hứa Thất An thành thật trả lời.

"Phù. . ." Hai người thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là ảo giác.

Tống Đình Phong cười, như trút được gánh nặng đứng lên: "Là ảo giác, vậy thì không sao. Ta chẳng qua là bị mê muội, ngất đi không biết gì hết."

Hứa Thất An nhìn hai người với vẻ thương hại, lắc đầu: "Các ngươi đúng là bị trúng ảo thuật, nhưng không bị ngất xỉu."

"Không bị ngất xỉu?" Lòng Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong trầm xuống.

Hứa Thất An đi tới cạnh cây cột, trầm giọng: "Đình Phong, lúc đó ngươi thế này này. . ."

Hắn ôm cây cột, điên cuồng húc húc.

Tống Đình Phong: ". . . ."

"Còn Quảng Hiếu, ngươi là như vầy. . ." Hắn đi tới bên bàn, đè hai tay lên bàn, phô trương lực eo.

Chu Quảng Hiếu: ". . . . ."

"Úy, hai ngươi chui xuống gầm bàn làm gì? " Hứa Thất An làm xong, phát hiện Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong đã chui xuống bàn không chịu chui ra.

"Hứa Ninh Yến ngươi cút đi cho ta. . . Ngươi đi đi, xin ngươi đó, đi mau lên, hôm nay ta không muốn thấy mặt ngươi." Tống Đình Phong ngồi dưới gầm bàn, ôm đầu.

"Ha ha ha ha ha. . . ."