TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 183: Hứa Thất An không có sơ hở (2)

Ngày hôm sau, Hình bộ.

Sáng sớm, Hình bộ Thượng thư đã tới nha môn, tự mình xuống đại lao, dò xét các Đả Canh Nhân bị bắt giữ.

Các Đả Canh Nhân liên quan tới án tham ô, từ kim la tới đồng la, tổng cộng bốn mươi sáu người, đều bị giam giữ ở Hình bộ.

Nguyên bản nếu theo quy củ, thì ba nha môn sẽ chia nhau ai bắt nấy giam, tách ra thẩm vấn. Nhưng Vương đảng đã liên tục bị hao tổn hai thành viên chủ chốt trong án thuế bạc và án Tang Bạc, đã trở thành không đội trời chung với Ngụy Uyên, nên việc bỏ đá xuống giếng này, Hình bộ còn hăng hái nhiệt tình hơn Tề đảng Đại Lý Tự khanh.

"Người làm đều có trời nhìn, các ngươi cho là im miệng không nói, là có thể trốn tránh vương pháp à?" Hình bộ Thượng thư cười lạnh lắc đầu:

"Bổn quan đã thanh tra gia sản của các ngươi, liệt kê vào sổ con, chờ bệ hạ xem xong rồi, một người các ngươi cũng đừng hòng chạy thoát.

Đương nhiên, bổn quan vẫn muốn cho các ngươi cơ hội. Là ai sai các ngươi tham ô ngân lượng, ức hiếp dân chúng? Có phải Ngụy Uyên không?"

Không ai trả lời ông ta.

Chợt, có một người cười khẩy: "Tham ô? Thỉnh Thượng thư đại nhân nói cho ta biết, ta tham ô bao nhiêu bạc? Lão tử làm chức Đả Canh Nhân hơn mười mấy năm, chưa hề tham một đồng xu nào."

Hừ, còn muốn khua môi múa mép. . . . . Hình bộ Thượng thư theo giọng nói nhìn qua, thấy nam nhân đang nói chuyện, ấn tượng đầu tiên thu hút ánh mắt của ông ta không phải là bản thân nam nhân kia, mà là quang cảnh nhà tù sạch sẽ quanh người đó.

Đồ ở trên đất, kể cả cỏ khô đều bị dồn vào trong góc, mạng nhện trong góc tường đã biến mất, chiếu nằm vẫn rách bươm, nhưng đã được dán lại chỉnh tề, mỗi một chi tiết đều ngay ngắn rõ ràng.

Nội tâm Hình bộ Thượng thư buồn bực, nhìn kĩ người nam nhân kia. Đó là một Đả Canh Nhân có dáng vẻ rất bảo thủ, dù người mặc áo tù, nhưng lại mang tới một cảm giác sạch sẽ nhẹ nhàng, tóc tai chỉnh tề, hai bên tay áo xắn lên cũng cực kỳ đối xứng.

Nhìn người nam nhân này, nhìn gian phòng trong nhà tù này, tất cả quan viên Hình bộ lẫn Hình bộ Thượng thư đều vô thức sinh ra một cảm giác sạch sẽ dễ chịu kì lạ. . . .

"Người này tên gì?" Tôn Thượng thư đứng chắp tay sau lưng.

"Lý Ngọc Xuân."

"Tham ô bao nhiêu ngân lượng? Có mấy cái nhà trong nội thành?"

Quan viên mở ghi chép ra xem một hồi, cả buổi không đáp đến khi bị Tôn Thượng thư nhìn qua, mới rì rầm:

"Trong nội thành chỉ có một tiểu viện đơn sơ, trong nhà có một lão mẫu, một thê tử đang mang thai, tiền tài. . . Hình bộ chỉ vét được năm mươi lượng bạc trong nhà hắn."

"Năm mươi lượng bạc?" Tôn Thượng thư chấn kinh, đường đường một ngân la, mà gia sản lại chỉ có năm mươi lượng bạc?

"Các ngươi điều tra kiểu gì đấy?" Tôn Thượng thư cho rằng người của Hình bộ đã làm việc tắc trách.

Quan viên kề sát miệng vào tai ông ta thì thầm một hồi, Tôn Thượng thư nghe xong im bặt, sau đó giống như chả muốn nói chuyện với tên nam nhân sạch sẽ kia nữa, xoay người bỏ đi.

Trong đại lao lại trở về yên tĩnh, Khương Luật Trung dựa lưng vào vách tường, thở dài một cái.

"Củ Khương, có tính toán gì không?" Kim la sát vách gõ vào tường, hỏi.

"Còn có tính toán gì nữa. Bị cách chức rồi, tìm đường khác mưu sinh chứ sao. Ta sẽ không làm ám tử đâu, thê nhi đều ở trong kinh thành." Khương Luật Trung tức giận đáp.

"Hắc, ta không có con cái, có thể xông vào giang hồ một phát, ở mãi trong Kinh Thành này cũng chán rồi." Kim la kia nói.

"Chó má." Khương Luật Trung cười mỉa: "Hôm trước ngươi còn bảo định lấy vợ sinh con, sống an cư ở kinh thành mà? Lão tử chỉ hận mấy năm nay đã không vơ vét tiền tài, chỉ lấy chút xíu lợi bé tí, như thế ngồi trong cái lao này mới không oan."

"A, vậy sau khi ngươi ra khỏi đây vào rừng làm cướp đi."

"Cút!"

Kết quả xấu nhất chính là bị cách chức, ít nhất hẳn là không bị uy hiếp về tính mạng, là võ phu cao phẩm, chỉ cần không phạm phải sai lầm quá lớn, triều đình sẽ không dùng tới cực hình.

Vì nếu chọc võ phu cao phẩm mà điên lên, thì lực phá hoại là không thể coi thường được.

"Ài!" Lại thêm một tiếng thở dài, sau đó chìm vào im lặng.

Rời khỏi đại lao, Hình bộ Thượng thư hỏi: "Sao không tìm thấy tên tiểu tạp chủng họ Hứa kia?"

"Hình như chạy thoát rồi." Quan viên đáp.

"Phát lệnh truy nã chưa?"

"Đã vẽ hình xong, chỉ còn chờ nha môn soạn xong nội dung là có thể tuyên bố."

Tôn Thượng thư thoả mãn gật đầu: "Tiểu tử đó tham ô bao nhiêu bạc?"

"Hôm qua đã phái người đi tra xét Hứa phủ, bắt được mấy trăm cuộn tơ lụa, nhưng bạc thì không có nhiều." Quan viên đáp.

Tôn Thượng thư "Ừ" một tiếng: "Tịch thu mớ tơ lụa đó trước, chờ mọi chuyện giải quyết xong, chia cho đại nhân trong nha môn."

"Chuyện này. . . Chúng ta không thể tịch thu những vật kia." Quan viên khẽ nói.

Mắt Tôn Thượng thư lóe lên sắc bén: "Hửm?"

Quan viên cười khổ nói: "Vì, cái đó là bệ hạ ban cho, không ai dám lấy hết, nếu sau đó Hứa Bình Chí cáo ngự trạng. . . ."

". . . . Nghe nói tên đó thường đi Giáo Phường Ty phải không?" Tôn Thượng thư đổi hướng đột phá.

"Phải, chúng ta đã phái người tới hỏi tú bà của Giáo Phường Ty, chỉ trong hai tháng, họ Hứa đã ngủ với tám hoa khôi của Giáo Phường Ty, còn là thân mật với Phù Hương của Ảnh Mai Tiểu Các."

"Chả phải ở đó còn gì?" Tôn Thượng thư phấn khởi: "Thì ra bạc đều rải lên bụng nữ nhân cả, lời khai của đám nữ nhân Giáo Phường Ty kia cũng có thể dùng làm chứng cứ."

Quan viên khó nhọc nói: "Nhưng lời khai của đám nữ nhân đó vô cùng thống nhất. . . ."

Tôn Thượng thư nhìn hắn đầy ý hỏi. Quan viên phẫn uất: "Đám nữ nhân đó nói mình ngưỡng mộ tài hoa của họ Hứa, tự nguyện hầu hạ, không lấy một đồng."

Tôn Thượng thư lảo đảo, suýt nữa khó thở mà chết.

"Đồ khốn kiếp, không có sơ hở, thì bày ra sơ hở cho hắn! Không đưa tiền thì biến thành hắn đưa tiền!" Tôn Thượng thư trầm giọng:

"Bổn quan nhất định không bỏ qua cho tên tiểu tạp chủng đó!"

Tôn Thượng thư nổi giận đùng đùng trở về đường, rót cho mình chén trà nóng, còn chưa ngồi nóng đít, quan viên đã vội vã chạy vào bẩm báo:

"Thượng thư đại nhân, trong nội cung truyền lời, bệ hạ triệu kiến."

Tôn Thượng thư nhìn đồng hồ nước trong góc. Giờ này đã hết giờ tảo triều, Bệ hạ triệu kiến, nếu không có việc, thì chính là mở triều hội nhỏ.

Bệ hạ làm gì mà chăm chỉ thế nhỉ? Cứ hai ba ngày lại triệu tập thần tử nghị sự. . . . Hình bộ Thượng thư vuốt cằm: "Bãi giá!"