Giờ Thìn canh ba, Hứa Thất An cưỡi con ngựa cái nhỏ hắn thích, đi nó chẳng bao giờ bị kẹt xe, thong dong đi đến Ty Thiên Giám, được đám Thuật sĩ áo trắng nhiệt tình tiếp đãi, tìm thấy Chử Thải Vi đang nghe Tống Khanh dạy bảo.
"Thải Vi cô nương, ta muốn mua một cái nhà ở trong nội thành, Ty Thiên Giám biết tính toán phong thủy, định mời ngươi qua giúp một chút." Hứa Thất An nói thẳng.
Chử Thải Vi dời mắt khỏi đống bình lọ trên bàn, ngẩng khuôn mặt trứng ngỗng lên nhìn. Nữ hài mười tám tuổi, da mặt trắng muốt mịn màng.
Đã đẹp còn trắng, mắt to sáng ngời chớp chớp, đôi con ngươi sáng long lanh như trẻ con, trông cực kỳ tinh khiết.
Ai cũng biết, mắt trẻ con luôn trong suốt, sáng ngời, thuần khiết, vì trẻ con có đôi con ngươi sáng long lanh.
Không giống người trưởng thành, khi tuổi tác người ta tăng dần, đôi con ngươi đó sẽ đục dần đi.
Đôi mắt của Chử Thải Vi sáng long lanh như trẻ nhỏ, vừa to vừa sáng ngời, xinh đẹp cực kỳ.
"Ta còn phải học luyện kim thuật, không đi." Chử Thải Vi phùng má, quay mặt đi.
Dì cả nàng tới rồi? Hứa Thất An không vui thầm đoán, nghe thấy Tống Khanh nói: "Để ta bảo một sư đệ đi với ngươi."
Ta cần một sư đệ để làm gì? Không được! Loại chuyện này chỉ có thể là sư muội đi với ta mới có ý nghĩa, ai thèm đi dạo với một tên đàn ông! Hứa Thất An lắc đầu, nhã nhặn từ chối ý tốt của Tống Khanh:
"Sao hôm nay Thải Vi cô nương lại phát phấn tô tường vậy?"
Mặt nhỏ của Chử Thải Vi vô cùng nghiêm túc trả lời: "Ta đã kẹt ở thất phẩm Phong Thủy sư hơn một năm rồi..., vốn đã có thể tấn chức luyện kim thuật từ lâu, nhưng luyện kim thuật khó quá, vừa mệt vừa không thú vị."
Ừ, hiểu mà, kỹ thuật là ác mộng của nữ nhân.
Chử Thải Vi nói tiếp: "Hơn nữa, muốn tấn chức lục phẩm Thuật Sư Luyện Kim, phải một mình hoàn thành một tác phẩm luyện kim thuật hoàn toàn mới, phát dương quang đại, được dân chúng phản hồi là tốt, thì mới tấn chức thành công."
Đoạn văn này, Hứa Thất An nghe không hiểu: "Được dân chúng phản hồi là tốt?"
"Ngươi có biết hỏa dược là do ai luyện chế ra không?"
"Làm sao ta biết?"
"Hỏa dược là do một Phong Thủy sư Ty Thiên Giám luyện chế ra ba trăm năm trước. Sau khi ông ấy đưa hỏa dược ra rộng rãi, đã được dân chúng công nhận, tấn thăng làm Thuật Sư Luyện Kim. Đương nhiên, không có nghĩa là phải luyện chế ra vật phẩm kinh thế hãi tục thì mới được. Tống Khanh sư huynh chính là luyện chế ra lưu ly, mới được tấn thăng Thuật Sư Luyện Kim." Chử Thải Vi nói: "Điểm chính là phản hồi chấp nhận của dân chúng."
Thì ra kẻ phá hoại đại kế kiếm chác của ta là tên Tống Khanh trời ơi này! Hứa Thất An thầm hận trong lòng, chưa hiểu lắm hỏi: "Tại sao phải được phản hồi chấp nhận của dân chúng?"
Chử Thải Vi liền quay qua nhìn Tống Khanh, Tống Khanh nghĩ nghĩ một hồi, rồi đáp: "Chuyện này Ty Thiên Giám vốn là che giấu, muốn nói cho ngươi cũng không sao, nhưng ngươi nhớ không được truyền ra ngoài."
Thấy Hứa Thất An gật đầu, Tống Khanh nói tiếp: "Theo ngươi thấy, hệ thống tu hành của Ty Thiên Giám và những hệ thống tu hành khác khác nhau chỗ nào?"
"Vì nước vì dân, vô tư dâng hiến, cực kì cao quý." Hứa Thất An vô cùng nghiêm túc đáp.
Câu trả lời của hắn làm khóe môi của Tống Khanh và các Thuật sĩ áo trắng bên cạnh đều cong lên vui vẻ.
Hứa công tử không hổ là hảo hữu chí giao của Ty Thiên Giám. Tống Khanh gật đầu hài lòng, giọng nói trở nên nhiệt tình hẳn: "Đúng thế, ngươi là người có ánh mắt vô cùng độc đáo và chuẩn xác đó. Ta rất khâm phục ngươi điểm này.
"Trong các hệ thống tu luyện lớn, cửu phẩm chính là căn cơ, nét đặc dị của cửu phẩm chính là đại diện cho hạch tâm của hệ thống. Luyện Tinh Cảnh của võ phu, Khai Khiếu Cảnh của Nho gia, Sa Di Cảnh của Phật môn."
Luyện Tinh Cảnh của võ phu, hạch tâm là thân thể, thân thể là căn cơ của võ giả. Khai Khiếu cảnh của Nho gia, chính là trán, phải chăng có nghĩa là, không có đầu óc thì đừng đi đọc sách? Sa Di cảnh của Phật môn, chính là tiểu sa di phải thụ giới. Thụ giới là căn cơ của hòa thượng, vậy Y Giả (thầy thuốc) Cảnh cửu phẩm của Thuật sĩ thì sao? Thầy thuốc hình như đâu có liên quan gì nhiều với Thuật sĩ?
Hứa Thất An trầm ngâm, Tống Khanh thấy hắn vẫn chưa hiểu được điểm mấu chốt, thì chỉ bảo thêm: "Y giả cửu phẩm, bản chất không phải y, mà là người. Con đường hệ thống Thuật sĩ đi là nhân đạo, nên thành tựu của lục phẩm Thuật Sư Luyện Kim, cần phải được dân chúng chấp nhận, nên Ty Thiên Giám mới cần phụ thuộc vào triều đình."
Thuật sĩ là đi theo con đường nhân đạo? Hẳn không phải là cái loại nhân đạo mà mình tưởng. Khó trách đám người áo trắng này lại vô cùng kiêu ngạo, làm cái gì cũng bảo "Vì nhân dân phục vụ"; khó trách Giám Chính các thời kì đều là kinh thành Thủ Hộ Giả, thì ra là phải phụ thuộc vào triều đình. Điều này làm hắn nhớ tới một hệ thống khác cũng cần phải phụ thuộc vào triều đình là Nho gia. Trước giờ, Nho gia chưa hề có cao thủ nhị phẩm, nghe ý Nhị Lang, rất có khả năng là vì bị đoạn tuyệt con đường làm quan. Như vậy cũng còn đỡ hơn là thất phẩm Phong Thủy sư, không được dân chúng đồng ý, nên mãi không bao giờ tấn chức được!
Có nhân đạo, vậy nhất định là còn có đạo khác. Ngoài việc thể hiện ra thành hệ thống khác biệt, đằng sau hẳn là còn ẩn giấu những loại "Đạo" này?
"Có bắt buộc phải làm ra một luyện kim thuật hoàn toàn mới hay không?" Hứa Thất An hỏi.
Tống Khanh nhìn sư muội, giọng bất đắc dĩ "Vốn não dưa đã không thông minh rồi, lại còn lười học hành. Aiz, sợ là khó rồi."
Những Thuật sĩ áo trắng khác cũng thi nhau lắc đầu, tỏ vẻ không thể nào Chử Thải Vi tấn chức được.
"Vậy Thải Vi sư muội chỉ còn nhờ vào cơ duyên thôi."
"Aiz, Giám Chính lão sư cũng mặc kệ rồi, chắc là cảm thấy sư muội chỉ là một cô nương, không cần phải có cảnh giới cao lắm."
"Bọn ta cũng bất lực."
Các Thuật sĩ áo trắng tiếc hận than thở.
Chử Thải Vi dẩu môi, như một học sinh kém thành tích bỏ đi bị trưởng bối lắc đầu vì tiếc không dạy dỗ được.
Thế giới này còn chưa có gia vị, không biết chế tạo ra gia vị có được tính là hoàn thành một cái luyện kim thuật không. Hứa Thất An trầm ngâm: "Chuyện này, thật ra ta có một cách."
Soạt! Tất cả áo trắng trong phòng luyện đan đều quay phắt qua nhìn hắn, mắt ai nấy tỏa kim quang.
"Thật sự, thật sự có cách?" Tống Khanh trừng to mắt, vừa vui vì có cơ hội được học luyện kim thuật mới, vừa mừng như người cha già tìm ra cách giải quyết nỗi ưu tư của mình.
"Hứa công tử, Hứa công tử nói thật?" Đám áo trắng kích động xông lại, ngay cả mấy áo trắng đang làm thí nghiệm luyện kim cũng bỏ dở công việc trong tay, nhìn Hứa Thất An đầy chờ mong.
“Ta còn phải suy nghĩ kĩ lại, cho ta mấy ngày nữa, ta sẽ cho chư vị một câu trả lời thuyết phục." Hứa Thất An dứt lời, nhìn Chử Thải Vi: "Thải Vi cô nương, hôm nay có thời gian rỗi không?"
"Có có" Tất cả Thuật sĩ áo trắng trong phòng đồng thanh.
Tống Khanh giúp Chử Thải Vi đứng dậy, lời lẽ thấm thía: "Hứa công tử là quý nhân của Ty Thiên Giám chúng ta, còn quan trọng hơn luyện kim thuật cả mấy trăm lần. Hôm nay ngươi phụng bồi hắn đi dạo nội thành đi nhé."
Chử Thải Vi cứ thế bị các sư huynh đẩy vào ổ sói.
Hứa Thất An dẫn Chử Thải Vi đi gặp người môi giới, một cò nhà nhiệt tình chào đón: "Lão gia, phu nhân, là tìm mua nhà hay đi thuê nhà?"
Là một lão già! Kiếp trước ta đi kiếm nhà toàn là được các cô nàng mặc đồng phục công sở trước lồi sau vểnh ra tiếp đón không đấy! Hứa Thất An thầm mắng trong lòng, ngoài mặt mỉm cười: "Tìm mua nhà."
Lão cò cười càng thêm nhiệt tình, tiền cò thuê nhà làm sao sánh nổi với tiền cò mua nhà.
"Cỡ nào?"
"Tam tiến."
Nụ cười của lão cò không thể dùng từ nhiệt tình để hình dung nổi nữa, mà trở nên như nhìn thấy cha ruột đã nhiều năm thất lạc, suýt nữa là vui đến phát khóc.
Ông ta kích động như vậy là có lý do. Trong nội thành, tùy theo khu vực, tiểu viện bình thường không tính, nhà tam tiến thì phải từ 5000 đến 10000 lượng bạc.
Nhà từ tam tiến trở lên, người thường không sao mua nổi. Làm môi giới chỉ cần bán được một tòa nhà cỡ này, là đủ ăn nguyên một năm.
"Ngài có nhìn trúng tòa nhà nào chưa?" Lão cò khiêm tốn hỏi.
"Nhà giá từ năm ngàn tới bảy ngàn lượng, đưa danh sách tới đây." Hứa Thất An nghênh ngang ngồi xuống, bưng chén trà, nhấp một hớp. Đây hẳn là loại trà tốt nhất mà lão cò này có.
Mùi vị bình thường, thua xa trà ở phòng trà Ngụy Uyên.
Rất nhanh, mấy tờ danh sách được đưa ra, Hứa Thất An quét mắt qua mấy cái, cẩn thận nhớ lại một lát, loại thẳng ba tờ trong đó, chỉ để lại một tờ.
"Sao chỉ giữ một tờ này?" Chử Thải Vi như làm ảo thuật, lấy từ trong túi da bên hông ra ít mứt hoa quả.
"Vì nhà ở tờ này gần Giáo Phường Ty." Hứa Thất An khẽ nhíu mày cười.
Trên giấy liệt kê vị trí, diện tích, còn kĩ lưỡng viết thêm một số thông tin khác nữa. Hứa Thất An nhìn lướt qua, chấm được một tòa nhà có vị trí không tệ, diện tích cũng rất lớn, nhưng giá cả lại thua xa những tòa nhà khác, được người môi giới đánh số là: Ất hai mươi ba.
"Lão hán, sao tòa nhà này rẻ dữ vậy?" Hứa Thất An bất động thanh sắc hỏi.
Ất 23 được để giá bán là 5500 lượng bạc, trong khi nhà cùng cấp bậc với nó, giá đều từ bảy ngàn lượng trở lên.
"Giá rẻ đương nhiên là có nguyên do." Lão cò nhìn quanh một vòng, nói nhỏ:
"Tòa nhà đó rất tà, người không ở được, khách quan chọn cái khác đi."
Hứa Thất An và Chử Thải Vi nhìn nhau, trong lòng tự nhủ “tà”? Vậy Đả Canh Nhân ta thật phải mau tới xem, tà là như thế nào.
Nhưng Hứa Thất An không hề vội vã, cẩn thận hỏi: "Nói vậy là sao? Lão hán, nói rõ chút."
Mặc dù kinh thành là địa bàn của Đả Canh Nhân, nhưng đúng là còn ẩn giấu rất nhiều cao thủ không rõ lai lịch, hoặc là những nơi thật sự tà môn. Hồi bé Hứa Thất An đã được nghe kể rất nhiều truyền thuyết quái dị về kinh thành.