"Chuyện ma quái tòa nhà đó!"
Lão cò hạ giọng nói nhỏ, cũng ngồi xuống, hơi nghiêng người về phía trước.
"Đại khái là bắt đầu từ hai năm trước. Tòa nhà này vốn là của một phú hộ, có một đêm, đột nhiên nghe thấy trong sân có tiếng khóc của nữ nhân, rất là kinh hãi. Hạ nhân trong phủ bèn xách đèn lồng ra xem, thấy có một nữ nhân mặc đồ trắng ngồi ở bên giếng, đang ôm mặt khóc.
"Hạ nhân hỏi nàng ta là ai, nàng ta cũng không đáp, chỉ cứ ngồi đó khóc. Hạ nhân tưởng là một nữ quyến nào đó trong phủ gặp phải chuyện uất ức, chạy ra sân phát tiết, nên cầm đèn lồng đi tới gần, ai ngờ… "
Nói tới đây, giọng lão cò nhà càng hạ xuống nhỏ hơn, cố làm ra vẻ, cứ như mình tận nhìn thấy chuyện kinh khủng khi ấy.
"Sau đó thì sao?" Chử Thải Vi nắm chặt nắm tay nhỏ, mắt to chớp chớp, bộ dạng vừa hồi hộp vừa chờ mong.
Làm Hứa Thất An nhớ tới đám con gái vừa sợ vừa vẫn cứ muốn coi phim kinh dị ở kiếp trước, có điều Chử Thải Vi rõ ràng là một Thất phẩm Phong Thủy sư!
"Lúc đó…" giọng lão cò nhà trở nên nhẹ bẫng, nét mặt tối tăm đáng sợ: "Nữ nhân đó ngẩng mặt lên, mặt mũi máu thịt lẫn lộn, con ngươi rơi ra lắc lư, đôi mắt chỉ còn hai lỗ đen ngòm, trong đó là giòi bọ bò lúc nhúc. Miệng nàng ta tím đen, máu đen từ trong miệng tràn ra… "
Hứa Thất An thấy cái cổ nhỏ trắng muốt của Chử Thải nổi lên một lớp da gà, cơ thể mềm mại khẽ rùng mình một cái.
Lão cò nhà rất hài lòng với phản ứng của Chử Thải Vi, rất có cảm giác thành tựu cười ha hả nói: "Sau khi phú hộ đầu tiên rời khỏi tòa nhà đó, hai ba người mua sau đó cũng gặp phải chuyện tương tự, có chuyện này còn tà môn hơn, từ lúc đó, cứ như có huông, người ở trong nhà đó liên tục gặp chuyện, không phải trong nhà có người không may bị thương, thì là làm ăn sa sút lụn bại, của cải càng ngày càng mỏng, không thể không chuyển ra khỏi tòa nhà đó."
Lão cò này là một người có lương tâm. Hứa Thất An hỏi: "Có báo quan không?"
"Báo chứ, sao mà không báo. Nhưng vì không gây ra tai nạn gì chết người, nên sau khi tới mấy lần, quan phủ cũng liền mặc kệ. Mấy phú hộ đó thật ra cũng từng có thỉnh đại sư tới, lúc đầu đúng là cũng được an ổn một khoảng thời gian, nhưng chẳng được bao lâu lại quay về như cũ. Nữ quỷ cứ tới đêm khuya là khóc lóc, làm người trong cả phủ đều sợ hãi.
"Vận rủi cũng không biến chuyển tốt hơn, nên không may vẫn là không may."
Hứa Thất An gõ gõ mặt bàn, cười: "Tòa nhà này thú vị thật, bọn ta phải tới xem mới được."
Lão cò nhà rất là bất ngờ, tự nhủ cặp phu thê trẻ này đúng là không khôn ngoan, tuổi trẻ khí thịnh không biết trời cao đất rộng, cứ luôn nghĩ mình là đặc biệt, sẽ được đối xử khác biệt.
"Được thôi, vậy để ta dẫn hai người đi xem, chúng ta cứ từ từ chọn, nhà thì có rất nhiều." Lão cò nhà vẫn nở nụ cười khiêm tốn như cũ.
Tòa nhà kia cách Giáo Phường Ty chỉ có ba dặm, mé đông tòa nhà là một con sông uốn lượn, phía tây là hoa viên, cách đường lớn chỉ vài chục thước, không xa không gần, ngay giữa ban ngày mà không hề có tiếng động ồn ào, muốn đi ra ngoài dạo phố cũng không phải đi quá xa.
Ở trong khu vực ồn ào mà yên tĩnh thế này, là một nơi tốt để ở.
Lão cò nhà mở khóa cổng, cố hết sức đẩy cánh cửa lớn nặng nề ra, vừa phủi bụi, vừa đưa tay ra hiệu xin thỉnh:
"Lão gia phu nhân, thỉnh đi bên này."
Lão gia phu nhân là cách xưng hô rất là cung kính, cũng tương tự cách gọi tôn xưng chính quy ở trong nhà "Tiên sinh, phu nhân", còn công tử tiểu thư là dành cho tuấn nam mỹ nữ còn trẻ tuổi.
"Ừ!" Hứa Thất An gật đầu, dẫn Chử Thải Vi đi vào, đánh giá chung quanh. Căn viện khá là tiêu điều rách nát, bụi bặm phủ đầy, trụ và tường sơn bong tróc. Nếu tới vào mùa hè, chắc còn nhìn thấy cỏ dại đầy viện.
Trong hoa viên tỏa ra mùi hôi của đất.
Lão cò nhà dẫn hai người tới tiền viện, tiền sảnh xem xét. Hứa Thất An khá là thoả mãn, từ bố cục, tới kiến trúc, đều rộng thoáng tốt hơn nhà của Nhị thúc hiện giờ.
Nhưng lão cò nhà chết sống cũng không chịu dẫn hai người đi nội viện, lão xoa tay nói: "Đứng từ đây nhìn vào được rồi, không vào trong được đâu, xui lắm."
Ta còn đang phiền ngươi vướng víu đấy. Hứa Thất An phẩy tay: "Ngươi đi ra ngoài chờ, tí nữa bọn ta sẽ ra, ta dẫn phu nhân ta đi vào xem."
Bây giờ đang là buổi sáng, mặt trời đang chiếu trên cao, lão cò nhà cũng thấy yên tâm hơn, dặn: "Ra nhanh nhanh nhé."
Tới lúc này Chử Thải Vi mới phản ứng kịp, quay qua nhìn Hứa Thất An, nhíu mày nói: "Ngươi gọi ai là phu nhân? Đừng có nói bậy."
Là chuyện sớm hay muộn thôi.
"Con người ngươi kì lạ thật, đã có tiền để dành, sao không đi mua đất, mà lại đi mua nhà?"
"Đợi tới lúc ngươi cảm nhận được nỗi sợ bị giá nhà chi phối, ngươi sẽ như ta thôi." Hứa Thất An vừa đáp, vừa cảnh giác nhìn kĩ xung quanh: "Ta biết ngoài Đạo Môn, thì trong tất cả các hệ thống, người tu hành sau khi chết, Nguyên Thần sẽ còn ở lại trên thế gian một thời gian, ở bao lâu thì tùy theo độ mạnh yếu của Nguyên Thần quyết định. Tòa nhà này có khi nào là có nguyên thần của cường giả sau khi chết lưu lại không?"
Hứa Thất An không nhanh không chậm lấy kính nhỏ ngọc thạch, khẽ vỗ nhẹ mặt kính, rút hắc kim trường đao ra.
Thấy Chử Thải Vi trừng to mắt nhìn mình, hắn cười: "Đây là bảo bối của ta, cũng là bí mật của ta, đừng có truyền ra bên ngoài, tí nữa thỉnh ngươi ăn mỹ thực."
"Ờ." Chử Thải Vi chỉ là thấy ngạc nhiên nên nhìn thêm vài cái, rồi không thèm để ý nữa, dù gì cái túi da hươu của nàng cũng là pháp khí cất vật phẩm mà.
Chỉ là một tấm gương bị hỏng, đổi một bữa ăn ngon, quá lời rồi.
Chử Thải Vi thả người nhảy lên nóc nhà, đôi mắt hạnh xinh đẹp lóe lên ánh sáng xanh, như mắt Iron Man.
Nàng cẩn thận quét mắt khắp tòa nhà, rời khỏi chỗ đứng, nhảy qua chỗ khác, không bỏ qua bất kì một ngóc ngách nào.