TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 169: Tặng thơ (2)

Nghĩ tới đây, Hứa Thất An cười tủm tỉm: "Công công, khi gặp bệ hạ, ta sẽ nói: Công công có ý đồ giết Chu Xích Hùng diệt khẩu."

"Nhãi ranh!" Công công đột nhiên giận dữ, "Ngươi dám vu oan nhà ta, người đâu, bắt lại cho ta."

"Công công" Hứa Thất An cao giọng: "Ngươi phải nghĩ cho kĩ, có nên thật sự để xảy ra xung đột ở đây hay không. Bệ hạ không phải người ngu, chư công trong triều cũng không phải người ngu, ngươi đã nghĩ tới hậu quả chưa?"

Hoạn quan kia cười khẩy: "Nhóc con, ngươi nên nghĩ tới hậu quả đi."

Hứa Thất An đặt tay lên đốc đao, đi tới nói nhỏ vào tai hoạn quan: "Đừng có chơi ngang với loại người không sợ chết như ta, không có lợi đâu. Công công làm việc cho người, chỉ cần tận tâm là được. Ngươi cũng không phải thành viên trung tâm của Vương đảng, đừng có tự lầm."

Hoạn quan chừng ba mươi này biến sắc một lúc, cất giọng the thé: "Nhà ta không thèm chấp nhặt với ngươi."

Đi tới cửa Kim Loan điện, hoạn quan đi vào bẩm báo, Nguyên Cảnh Đế liền cho truyền đoàn người Hứa Thất An vào.

Bước qua ngưỡng cửa cao tới tận đầu gối, Hứa Thất An đi vào Chủ Điện của hoàng cung, lại nhìn thấy những nhân vật đứng đầu tháp quyền lực của Đại Phụng.

Nhất là người trung niên uy nghiêm mặc đạo bào, ngồi trên long tọa cao kia.

Các chư công đều khẽ nghiêng người nhìn ra cửa lớn Kim Loan điện, nhìn đám người Hứa Thất An đi vào.

Vẫn có hơi căng thẳng nha. Nơi trung tâm võ đài quyền lực của Đại Phụng mà. Hứa Thất An thở ra một hơi dài, đè những suy nghĩ linh tinh của mình xuống.

Ngụy Uyên ôn hòa nhìn Hứa Thất An, khẽ vuốt cằm.

Hứa Thất An liền không sợ nữa, gỡ bao trùm đầu Chu Bách hộ đang bị Khương kim la xách xuống, túm gáy hắn, nâng mặt hắn lên:

"Bệ hạ, người này chính là tội phạm truy nã quan trọng của triều đình, nguyên Kim Ngô Vệ Bách hộ Chu Xích Hùng."

Tiếng nghị luận ồn ào.

Mặt Lễ bộ Thượng thư từ từ tái nhợt.

Hứa Thất An điểm nhanh vào vài đại huyệt của Chu Xích Hùng, Chu Bách hộ khẽ rên lên đau đớn, từ từ mở mắt.

Sau đó, hắn bối rối.

Ngồi trên ngôi vị hoàng đế ở trên cao phía trước là Nguyên Cảnh Đế, hai bên là chư công trong triều, trên đỉnh đầu là tấm biển khí khái "Kim Loan Điện”, dưới chân là sàn nhà bóng loáng sáng ngời.

Chắc là do mình mở mắt không đúng cách. Chu Bách hộ lại nhắm mắt vào.

"Bốp!" Hứa Thất An tát mạnh một phát, cười nhạt: "Tặc tử, áo gấm về nhà rồi."

Tay chân Chu Xích Hùng còn tê dại, bị đánh mạnh ngã nhào ra đất, hắn không đứng dậy, mà rạp luôn người xuống, run rẩy khóc hô: "Thần tội đáng chết vạn lần, thần tội đáng chết vạn lần."

Sơn trại Vân Châu bị công phá, Chu Xích Hùng bị đánh ngất, đưa lên Hỏa Võ Thú mang đến Kinh Thành, suốt quãng đường hắn đều bất tỉnh, được cho uống nước mấy lần, cho ăn thì không có.

Khó khăn lắm mới tới được Kinh Thành, Hứa Thất An thấy tình trạng của hắn không tệ, dứt khoát lại dùng thuốc mê, cho hắn bất tỉnh suốt dọc đường luôn.

Nguyên Cảnh Đế mặt mày nghiêm túc, từ trên cao nhìn xuống: "Chu Xích Hùng, là ai sai ngươi cấu kết Yêu Tộc, lén vận chuyển hỏa dược?"

Chu Xích Hùng nằm rạp dưới đất, không ngừng nói: "Vi thần đáng chết."

Nguyên Cảnh Đế không nhìn con kiến hôi hắn nữa, chuyển qua nhìn Trương Thận đứng bên cạnh Hứa Thất An, giọng nhẹ nhàng: "Trương tiên sinh, làm phiền rồi."

Trương Thận hừ một cái, coi như là đáp lời Hoàng Đế, bước ra, đưa tay ra sau, miệng phun lời trời: "Quân tử phải thành thật, thất phu cũng thế."

Một làn gió nhẹ vô hình lướt qua cả Kim Loan điện, trong chốc lát, trong đầu tất cả mọi người trong điện đều bị hai chữ "Thành thật" chiếm cứ.

"Là ai sai ngươi cấu kết Yêu Tộc, lén vận chuyển hỏa dược?"

"Là, là Lễ bộ Thượng thư Lý Ngọc Lang." Chu Xích Hùng khóc rống lên.

Ngay tức khắc, Kim Loan điện bùng nổ, các đại thần hoàn toàn mất kiểm soát, ồn ào nhốn nháo.

Một Cấp sự trung bước ra khỏi hàng: "Bệ hạ, việc này hoang đường, Chu Xích Hùng đang vu oan."

Tống Khanh lạnh lùng cắt ngang: "Chu Bách hộ không nói sai."

Chử Thải Vi lặp lại như cái máy: "Không nói sai."

Vọng Khí Thuật không thể dùng cho đại thần từ tứ phẩm trở lên, nhưng dùng kiểm tra Chu Xích Hùng thì vẫn được.

Mặt Lễ bộ Thượng thư tái ngoét.

Giải thích chỉ là vô nghĩa. Lúc Chu Xích Hùng bị bắt, thì ông ta đã thua. Trừ phi biết trước, giữa đường chặn giết.

"Lý Ngọc Lang, ngươi có gì để nói không?" Nguyên Cảnh Đế hỏi.

Lễ bộ Thượng thư hít sâu, thu lại vẻ chán nản: "Thần oan uổng."

Như đang cố vùng vẫy giãy chết, nhưng thêm một lời giải thích nữa cũng không, chỉ nói ba chữ ấy.

Ngụy Uyên nói ngay: "Bệ hạ, thỉnh giao cho thần thẩm vấn tên tặc này, tra ra đồng đảng."

Hình bộ thượng thư cũng bước ra khỏi hàng, cùng đánh lôi đài với Ngụy Uyên: "Bệ hạ, nên giao án này cho Hình bộ xử lý."

Nguyên Cảnh Đế không đáp, im lặng nhìn chư công bên dưới, khiến chúng thần không khỏi dừng bàn tán, khẽ cúi đầu xuống.

Hồi lâu sau, Nguyên Cảnh Đế cao giọng: "Giao án này cho Hình bộ xử lý."

Tan triều, Lễ bộ Thượng thư bị tước quan bào và mũ quan, bị áp giải rời khỏi Hoàng Cung.

"Dừng bước!"

Lễ bộ Thượng thư quay đầu lại, đám người của Hình bộ áp giải cũng quay theo, thấy đồng la nhỏ của nha môn Đả Canh Nhân kia đuổi theo.

Đám người Hình bộ bước ra chặn lại.

Hứa Thất An không cưỡng cầu, dừng chân, nhìn Hình bộ Thượng thư và Lễ bộ Thượng thư, thản nhiên nói: "Ta có được Ngụy công nói cho nghe chuyện trên triều mấy hôm trước. Nếu Vương đảng các người xử lý xong từ sớm, thì đã không có ngày hôm nay."

Cảnh này bị rất nhiều quan viên nhìn thấy, họ đều dừng lại, đứng đó xem diễn biến.

Phía xa, Ngụy Uyên cũng đứng bên xe ngựa, nhìn về phía bên này.

Dương Nghiên nói nhỏ: "Nghĩa phụ, cần gọi hắn về không?"

Ngụy Uyên lắc đầu: "Trong lòng hắn không tránh khỏi có oán giận, giờ không cho phát tiết, còn đợi khi nào. Ngươi để ý cho ta, đừng để hắn khiến xung đột trở nên gay gắt."

Nói đến đây, nở nụ cười ôn hòa: "Ta cũng muốn xem hắn sẽ nói cái gì."

Hình bộ Tôn Thượng Thư nheo mắt, giọng khinh thường: "Nhóc con, đừng có phát ngôn bừa bãi."

Hứa Thất An không hề nổi giận, đáp trả: "Hai vị Thượng Thư cũng biết tại hạ có tài làm thơ đúng chứ? Phát ngôn bừa bãi thì không dám, chỉ muốn tặng Tôn Thượng Thư và Lý Thượng thư một bài thơ.

"Thơ tên là《 Án Tang Bạc tặng Tôn Thượng Thư 》"

Tặng thơ? !

Đám đại thần chung quanh ngẩn ra, sau đó đều trở nên kích động, tham gia náo nhiệt đâu bao giờ chê chuyện lớn, cũng mặc kệ thể diện của Tôn Thượng Thư, thi nhau chạy qua.

"Đi, đi nghe xem nào." Ngụy Uyên rũ mắt, đi nhanh tới.

Tôn Thượng Thư biến sắc, nhớ tới danh tiếng của Hứa Thất An, nhớ tới tài làm thơ của hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an.

Hứa Thất An cao giọng:

"Người ta nuôi con cầu thông minh, ta lại bị thông minh làm hại."

"Chỉ cầu con trẻ ngu lẫn dốt, không tai không khó đạt công khanh."