Chỉ cầu con trẻ ngu lẫn dốt, không tai không khó đạt công khanh. . . . AAA, miệng thật là độc.
Ý bài thơ này là, người làm thơ cảm khái mình thông minh quá, khiến hắn bị trễ nải cả đời. Nếu mình là một người ngu dốt, có khi lại không tai không khó đạt thành công khanh.
Đây là đang châm chọc cả triều đình, các vương công đại thần không ai là có đầu óc, dốt nát.
Các quan viên quay qua nhìn nhau, sắc mặt khỏi bàn đến độ cổ quái, họ chỉ là chạy qua để cười nhạo Tôn Thượng Thư, ai dè lại thình lình bị đâm cho một đao.
Khỏi phải bàn khó chịu tới cỡ nào.
Án Tang Bạc tặng Tôn Thượng Thư. . . . Hắn đang châm chọc ta ngu xuẩn, châm chọc ta ném đá trúng ngay chân mình. . . . Hắn muốn gắn tên ta lên cây cột nhục nhã. . . . . trong đầu Tôn Thượng Thư toàn là tên bài thơ kia, cả lòng ngùn ngụt phẫn nộ.
Khát khao cao nhất của người đọc sách là được ghi tên sử sách, thứ này còn hấp dẫn họ hơn là cầm sách dạy người. Đương nhiên, họ khao khát được ghi tên vào sử sách bao nhiêu, thì sợ bị để lại tiếng xấu muôn đời bấy nhiêu.
Thế này làm sao mà chịu được?
Không thể nào nhịn được!
"Người đâu, bắt tên khốn kiếp này lại cho ta! ! !" Tôn Thượng Thư giận tới run người, mặt đỏ phừng phừng.
Vì ông ta tự tiện chủ trương, định giết Đả Canh Nhân chủ sự quan Hứa Thất An, mới khiến Án Tang Bạc xảy ra chuyện này, trong lòng ông ta vốn đã vô cùng hối hận, tới lúc này, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, quyết định bỏ đá xuống giếng.
Ẩn đằng sau bài thơ này của Hứa Thất An, không phải là một tảng đá, mà là một ngọn núi. Cho dù Tôn Thượng Thư có lão luyện quan trường tới cỡ này, cũng không nhịn nổi.
Người của Hình bộ đồng loạt xông tới, muốn bắt Hứa Thất An.
"Tôn đại nhân bớt giận." Ngụy Uyên bình thản lên tiếng, ngăn cản đám người Hình bộ đang phẫn nỗ.
Đại thanh y không nhanh không chậm đi tới, đứng chắn ngay trước mặt Hứa Thất An.
"Ngụy Uyên, người này dám vu oan bổn quan, nhục mạ Thượng Thư một bộ ngay trước mặt mọi người, theo luật phải bị lưu vong." Hình bộ thượng thư cố kềm lửa giận, gằn từng chữ:
"Hôm nay, dù có là ngươi, cũng đừng hòng bảo vệ được hắn."
"Vu oan Thượng Thư, đúng là tội lớn." Ngụy Uyên nghiêm khắc nhìn Hứa Thất An, trong lúc ai nấy đều tưởng ông ta sẽ mắng đồng la nhỏ không biết giữ mồm giữ miệng, thì lại thấy ông ta nghiêm trang quay qua nói với Tôn Thượng Thư: "Nhưng nói thật không tính là vu oan."
"Ngươi. . . ." Tôn Thượng Thư lảo đảo, tay run run chỉ vào Ngụy Uyên.
Ngụy Uyên cười, quay người rời đi. Hứa Thất An vui vẻ đi theo sau lưng ba ba, thoát khỏi vòng vây của người Hình bộ.
Đi được vài bước, hắn lại dừng lại, quay đầu lại hô: "Chúc mừng Tôn Thượng Thư, danh truyền thiên hạ, nho lâm (*) dương danh."
(*) nho đây là nho gia, nhà nho
Tôn Thượng Thư ngây dại, mấy giây sau, không thốt được một chữ, ngã người bất tỉnh.
"Thượng Thư đại nhân, Thượng Thư đại nhân. . ." đám người Hình bộ kêu to sợ hãi.
. . . . .
Trở lại nha môn, Hứa Thất An theo Ngụy Uyên vào Chính Khí Lầu, ân cần châm trà cho Ngụy Uyên và hai kim la.
"Ngụy công, ta có mấy chuyện nghĩ mãi mà không rõ." Hứa Thất An nói với giọng thỉnh giáo.
Ngụy Uyên là một mưu giả, cũng là trí giả, có vấn đề thỉnh giáo ông ấy luôn tốt hơn là mình từ mù mờ tìm hiểu, giống như ở trường thì có vấn đề nên đi hỏi thầy cô, vừa tiện vừa nhanh.
"Vì sao bệ hạ lại muốn giao cho Hình bộ thẩm tra xử lí án này hả?" Ngụy Uyên cầm chén trà, cười nhạt.
"Thiên hạ tài hoa một thạch, Ngụy công đã chiếm tám đấu, ta và thư viện Vân Lộc cùng chia một đấu." Hứa Thất An vuốt mông ngựa (nịnh bợ).
"Phụt. . ." Khương Luật Trung phun hết cả trà ra.
Khóe miệng Dương Nghiên co giật.
Nụ cười nhạt của Ngụy Uyên nhanh chóng mở rộng ra, rõ ràng là rất thích lời khen của Hứa Thất An.
Người đọc sách chính là như vậy, ngươi mà khen hắn: Ôi mịa nó, thật trâu bò, quá ghê gớm vân vân, hắn sẽ chẳng thèm để ý đến ngươi.
Nhưng không có nghĩa là người đọc sách không thích được người ta vuốt mông ngựa, chỉ cần đổi phương thức mà thôi. Hứa Thất An vỗ mông ngựa rất là tinh tế và chuẩn xác, dùng cách mà người đọc sách thích, chỉ vỗ một cái đã làm Ngụy Uyên cảm thấy vô cùng sướng khoái.
Ngụy Uyên là một người đọc sách vô cùng kiêu ngạo.
"Lễ bộ Thượng thư là thành viên Vương đảng, nếu giao cho nha môn Đả Canh Nhân tra xét, sẽ lôi ra cả một đống thành viên Vương đảng nữa." Ngụy Uyên nói.
Đến lúc đó, đảng phái trong triều sẽ mất thế cân bằng. . . . . Một nhà độc đại hoặc hai nhà độc đại không phải là điều Nguyên Cảnh Đế muốn nhìn thấy, sẽ gây trở ngại cho việc khống chế thế cục triều đình của ông ta. Thật ra, trong tình huống quanh năm ông ta đều chỉ lo tu đạo . . . Dù Vương đảng có cấu kết Yêu Tộc, cho nổ Tang Bạc, nổ banh pháp tướng của lão tổ tông, thì cũng không sao, so với quyền lực của ông ta, lão tổ tông có là cái gì đâu. . . . . Hứa Thất An từ câu nói của Ngụy Uyên moi ra được nội dung cốt lõi.
Ấn tượng của hắn về Nguyên Cảnh Đế lại tăng thêm vài phần.
Có lẽ Nguyên Cảnh Đế là một Hoàng Đế có thủ đoạn cao siêu, nhưng ông ta không phải là một Hoàng Đế tốt. Nhà ngụy sử học gia Hứa Thất An phân chia Hoàng Đế thành ba loại: minh quân, dung (bình thường, xoàng xĩnh) quân, hôn quân.
Minh quân là hoàng đế tốt, có thể khiến cho dân chúng cơm no áo ấm.
Dung quân là hoàng đế không tạo được thành tựu to tát, nhưng cũng không gây ra lỗi lầm gì lớn. Đa phần hoàng đế trong lịch sử đều thuộc nhóm này. Kỳ thật đối với dân chúng, dung quân không nhũng nhiễu dân đã là một minh quân rồi.
Hôn quân là loại hoàng đế nghe lời tiểu nhân xa rời hiền thần, thường sẽ khiến cả triều đình trở nên hỗn loạn, khiến cả quốc gia trở nên hỗn loạn.
Vì sao không đặt bạo quân vào trong đó? Là vì ba loại người này, cũng có thể là bạo quân.
Trong mắt Hứa Thất An, Nguyên Cảnh Đế chính là hôn quân, vì ông ta là Hoàng Đế, nhưng trong mắt lại chỉ nhìn thấy quyền lực và địa vị của mình. Cục diện đảng phái đấu tranh lộn xộn trong triều hiện giờ, kỳ thật tất cả đều là do Nguyên Cảnh Đế tạo thành.
Ông ta tu đạo, không để ý tới triều chính, nên cần triều đình trở nên hỗn loạn để củng cố địa vị của mình. Nếu không, ông ta sẽ dễ bị mất đi quyền lực.
"Còn một việc nữa, ta không nghĩ ra. Vì sao Lễ bộ Thượng thư lại không giết Chu Xích Hùng diệt khẩu?" Hứa Thất An hỏi.
Hắn vốn tưởng nhất định sẽ giao Đả Canh Nhân thẩm vấn Lễ bộ Thượng thư, không ngờ Nguyên Cảnh Đế lại xuất sắc như vậy.
Ngụy Uyên lắc đầu: "Mấy chuyện nhỏ này không cần nghĩ nhiều. Án Tang Bạc coi như đã xong. Bệ hạ không lôi chuyện của ngươi ra nói, cho thấy cũng đã bỏ qua rồi."
Hứa Thất An nở nụ cười tự đáy lòng, lập tức nói: "Ta định mời các đồng liêu đã cùng hợp tác điều tra phá án đi Giáo Phường Ty uống rượu, nhưng không có bạc, mời Ngụy công chi cho ít tiền."
Như vậy cũng tốt. Coi như đã làm được một công trạng lớn cho công ty, mọi người đi nhà hàng liên hoan, phí tổn đương nhiên công ty phải trả.
Ngụy Uyên nhìn hắn một cái: "Cút."
Đuổi Hứa Thất An đi rồi, Ngụy Uyên trầm ngâm một lúc, nói: "Dương Nghiên, ngươi cho hắn hai trăm lượng bạc, bảo là nha môn cho ban thưởng."
Nói xong, nhìn Khương Luật Trung với Dương Nghiên: "Hai ngươi cũng có thể đi chung."
Khương Luật Trung lắc đầu: "Ngụy công, ta không tới nơi như Giáo Phường Ty."
Dương Nghiên cũng lắc đầu.
Ngụy Uyên cũng không bắt buộc, nhàn nhã uống trà: "Có mặt hắn ở đó, có lẽ sẽ có không ít hoa khôi phụng bồi."
...
Màn đêm buông xuống, Giáo Phường Ty đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn tiếng sáo du dương quanh quẩn.
Ảnh Mai Tiểu Các, Phù Hương đánh đàn, Minh Nghiên hiến múa, Tiểu Nhã đảm nhiệm làm lệnh quan, vô cùng náo nhiệt.
Bên cạnh Dương Nghiên và Khương Luật Trung đều có một hoa khôi thiên kiều bá mị bồi tửu hầu hạ, Hứa Thất An nâng chén, cười: "Các vị đừng câu nệ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống đi!"
Đám ngân la đồng la lúc đầu còn hơi chưa quen, có hai kim la ở đây, khiến bọn họ rất là áp lực.
Nhưng Khương Luật Trung là một cái tay lão luyện trong bàn rượu, biết nói làm sao để bầu không khí trở nên sinh động, không ngừng nâng chén tỏ ý, thậm chí còn buông ra mấy lời thô tục, so với người trong giờ trực cứ như hai người khác nhau.
Thời gian dần trôi, đám ngân la đồng la đều từ từ thả lỏng.
Trên trận chỉ còn hai người là còn ngồi nghiêm trang, hoàn toàn không giống đến đây để chơi gái, là Dương Nghiên và Lý Ngọc Xuân.
"Hai người các ngươi, không hổ là thượng hạ cấp của nhau, đúng là cùng một cái đức hạnh." Khương Luật Trung cười trêu ghẹo.
"Khương kim la nói lời này không đúng, " Hứa Thất An uống nhiều rượu, đã có hơi say, đánh bạo trêu chọc hai người lãnh đạo trực tiếp của mình:
"Dương kim la là không ham nữ sắc, Lão đại là đại giả đứng đắn, hai người họ có khác nhau đó."
Câu của hắn làm bầu không khí giãn hẳn ra, ai nấy cười ha hả, không khí vô cùng vui vẻ.
Uống mãi tới giờ hợi hai khắc (chín giờ rưỡi tối), tiệc rượu cuối cùng cũng tan, Khương Luật Trung ôm hoa khôi đầy đặn kia rời đi, Dương Nghiên liền trở về nha môn.
Lý Ngọc Xuân cũng muốn đi về, nhưng bị Hứa Thất An, Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu liều chết giữ lại, nhét cho một tiểu nương thanh tú, nhốt vào trong phòng.
Hứa Thất An với tư cách "Chủ nhà", sắp xếp xong xuôi hết cho mọi người xong, mới đi vào phòng Phù Hương.
"Sao hôm nay nhiều người tới thế?" Phù Hương mới tắm xong, ngồi xếp bằng trên giường, lau mái tóc dài đen nhánh.
"Để các cô nương trong sân đều có phần mà." Hứa Thất An cởi ngoại bào và bội đao, quay người rời khỏi phòng:
"Lát ta quay lại."
Hắn dậm mạnh bước chân, rón rén đi tới phòng của Lý Ngọc Xuân, ở góc nhìn thấy Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu cũng đang lén lén lút lút.
Hứa Thất An dùng ánh mắt để hỏi: "Các ngươi cũng tới nghe lén hả?"
Hai người gật đầu, cũng dùng ánh mắt hỏi lại: "Lão đại là Luyện Thần Cảnh, cẩn thận chút, khống chế hơi thở. . ."
Cuối cùng, nhè nhẹ đi tới dưới cửa sổ phòng Lý Ngọc Xuân, phát hiện không nghe thấy tiếng giường dao động, mà nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện:
"Lão gia, ta đã tắm xong rồi… người đi tắm đi."
"Ừ. . ." Lý Ngọc Xuân hơi trầm trầm đáp lại một tiếng.
Sau một hồi, tắm rửa xong, tiếng nữ nhân lại vọng ra: "Lão gia, chăn đã ủ ấm xong, người còn đi lại trong phòng làm gì?"
"Trang trí trong phòng lộn xộn quá, rất là linh tinh lung tung. Ở trong cái phòng này, bản quan cứ như ngồi trên đống lửa." Giọng Lý Ngọc Xuân vô cùng đau đớn.
"Hả?" Nữ nhân ngẩn người, "Rất là sạch mà, hôm nào ta cũng quét dọn phòng hết."
"Không phải. . ." Lý Ngọc Xuân giọng rất nghiêm túc: "Tách trà trên bàn phải để quanh ấm trà, với một khoảng cách nhất định. . . . bồn hoa bên cửa sổ phải dịch sang trái thêm hai tấc. . . . Ghế để quá lộn xộn, cũng phải để quanh bàn giống như chén trà để quanh ấm trà. . . . bức họa treo trên tường này, không phải là treo ở chính giữa hả. . . . Bình phong đặt bị lệch, vừa rồi ta đã chỉnh lại cho ngay ngắn. . . . Ừm, giày thêu của ngươi cũng không được sắp đàng hoàng. . . ."
". . . .Mấy, mấy thứ này làm sao mà để cho ngay ngắn được, ai mà biết chứ?" giọng nói nữ nhân êm ái: "Lão gia, ta đã chờ ngươi một hồi lâu rồi đó."
Lý Ngọc Xuân nghe xong mất hứng, trầm giọng: "Ai nói là làm không được, ngươi nhìn đi mà học. Bổn quan sẽ dạy ngươi làm sao để sắp xếp lại phòng."
Nữ nhân: "? ? ?"
Dưới cửa sổ, ba người Hứa Thất An há hốc mồm. =))
Rón ra rón rén rời đi, Hứa Thất An vô cùng đau đớn: "Lão đại chưa thành gia à?"
"Thành gia rồi."
"Thế sao cứ như tiểu ca mới lớn thế?" Hứa Thất An hỏi.
"Chắc không phải đây là lần đầu tới Giáo Phường Ty đấy chứ?" Tống Đình Phong hơi không tin nổi. Mặc dù đã làm thuộc hạ của Lý Ngọc Xuân rất nhiều năm, nhưng hắn chẳng biết gì về cuộc sống cá nhân của lãnh đạo.
Hứa Thất An nghĩ nghĩ: "Thôi chúng ta trở về phòng, làm cho ầm ĩ một chút."
"Ý kiến hay." Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu cảm thấy cách này rất đáng khen.
Nên, tối hôm ấy, tiếng giường dao động ở Ảnh Mai Tiểu Các rất là kịch liệt.