Chính Khí Lầu, tầng bảy.
Trong phòng trà, trừ Ngụy Uyên thì không còn ai khác, Hứa Thất An thẳng người bước vào, ôm quyền:
"Ngụy công."
Ngụy Uyên vừa lúc rót một chén trà, đặt xuống phía đối diện, đưa tay ý bảo: "Ngồi."
Hứa Thất An câu nệ ngồi xuống, uống tượng trưng một hớp, rồi nhìn Ngụy Uyên, hắn có dự cảm, Ngụy Uyên tìm hắn, chính là chuyện án Bình Dương quận chúa.
"Án Bình Dương quận chúa đã kết thúc, nhưng án Tang Bạc vẫn phải tiếp tục, bệ hạ đã từ chối đề nghị của ta." Ngụy Uyên uống trà, ngữ khí không nhanh không chậm, như đang tùy tiện nói chuyện phiếm bình thường, kể lại chuyện xảy ra trong Ngự Thư Phòng cho Hứa Thất An nghe.
Hứa Thất An mặt âm trầm: "Hình bộ Tôn Thượng Thư và Hộ bộ Thị Lang Chu Hiển Bình là bạn cố tri, ngay từ đầu đã ghét cay ghét đắng ta."
Ngụy Uyên vung tay lên, không vui cắt ngang lời hắn: "Những cái đó đều là việc nhỏ!"
Ông ta nói với giọng tiếc rèn sắt không thành thép: "Bệ hạ không thích ngươi, đó mới là chuyện lớn."
Mặt Hứa Thất An sầm xuống.
Phù hợp ghê, mình cũng không thích ông ta. Lúc ấy khi nhìn thấy Nguyên Cảnh Đế mặc đạo bào trong tế tổ, trong lòng đã cảm thấy hơi ghét ghét.
Lúc ấy cảm thấy là vì đối phương đại diện cho hoàng quyền phong kiến, nhưng sau khi trải qua chuyện Linh Long, có tiếp xúc gần với ông ta, hắn phát hiện sự căm ghét của mình đối với Nguyên Cảnh Đế là rất thuần túy, chính là sự căm ghét từ tận trong hồn, không có lý do nào khác.
Chắc mình với lão Hoàng Đế chính là một chữ bát (八), mình là Thân Hầu ông ta là Vị Dương? Hứa Thất An bày vẻ cười khổ:
"Ty chức không biết bị bệ hạ chán ghét ở chỗ nào nữa."
"Chắc là không có duyên hợp mắt nhau." Ngụy Uyên vuốt vuốt mi tâm, nói: "Thôi ngươi cứ an tâm chờ, cũng không cần đi thăm dò nữa, tới lúc này, dù có dấu vết gì thì cũng bị xóa sạch rồi. Ngươi có điều tra cũng không được gì. Chờ thời hạn kết thúc, bệ hạ buông lời trảm ngươi, ta sẽ sắp xếp tử tù chết thay ngươi.
"A, yên tâm, không ai đi để ý một đồng la nho nhỏ như ngươi đâu."
Sau đó ta sẽ thuận lý thành chương biến ngươi thành thủ hạ không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Hứa Thất An nói: "Nếu bắt được Chu Xích Hùng thì sao?"
Ngụy Uyên nở nụ cười: "Vậy thì có thể gỡ được."
Ông ta lắc đầu bật cười.
Rời khỏi Chính Khí Lầu, Hứa Thất An trở về Xuân Phong Đường, kể lại việc này cho Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu, Lý Ngọc Xuân nghe.
Mặt Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu cứng đờ, Tống Đình Phong vỗ mạnh xuống bàn, chửi tục một câu, làm khí lưu trong nội đường xao động hỗn loạn, Chu Quảng Hiếu thì mặt mày càng thêm khổ não, cau mày.
Lý Ngọc Xuân trầm ngâm: "Án Bình Dương quận chúa đã làm lãng phí quá nhiều thời gian, bây giờ ngươi khó mà điều tra rõ Án Tang Bạc được nữa, Ty Thiên Giám Vọng Khí Thuật lại không được dùng với quan viên từ tứ phẩm trở lên. Trừ phi ngươi mời được Giám Chính."
Tìm Giám Chính? Chưa nói tới chuyện Giám Chính có chịu giúp đỡ hay không, dù ông ta có chịu, Nguyên Cảnh Đế chịu tin không? Hứa Thất An thầm nghĩ, ta mới không đi tìm lão già họm hẹm đó đâu.
Quan Tinh Lầu.
"Thải Vi tỷ tỷ, ta có việc muốn gặp Giám Chính, ngươi có cách nào dẫn ta trên bát quái đài không?" Hứa Thất An ôm bao to bao nhỏ đồ ăn, cười đầy nịnh nọt.
Chử Thải Vi không chút khách khí ăn đồ ăn ngon Hứa Thất An cúng mình, ngoài miệng lại nói: "Không được, sư phụ đang bế quan, đã đóng cửa đường lên bát quái đài, không ai lên được hết."
Cực kỳ giống một nữ thần hàng dự bị siêu tốn kém.
"Không có cách nào sao?"
"Không có."
"Chừng nào sư phụ chúng ta xuất quan?"
Chử Thải Vi nhìn hắn, thầm nhủ, gọi sư phụ chúng ta là sao?
Nàng đáp: "Lâu thì mấy tháng, ngắn thì nửa tháng, chắc đang ở trên bát quái đài suy diễn tinh tượng."
Hứa Thất An nghẹn họng. Đây chính là báo ứng, suốt ngày đi chơi người ta, cuối cùng cũng có một ngày bị người ta chơi lại.
Không được, không thể để như vậy. Hắn đặt đống đồ ăn mua tới hai lượng bạc lên bàn: "Muội tử trong nhà tới kì quỳ thủy, đau bụng không chịu nổi, phải làm sao?"
Chử Thải Vi nghe xong, lắc lắc eo nhỏ, tăng tăng chạy đi, một lát sau cầm một cái bình sứ trở về, "Lúc nào đau thì dùng một viên, hiệu quả ngay tức khắc."
Cô nương này tuy tham ăn, nhưng tính tình rất là hào phóng, đan dược dù quý hay đắt, đều vẫn sảng khoái tặng cho người ta.
Vân Châu.
Trong một sơn mạch rộng bao la, một cái trại với quy mô không nhỏ được xây dựa vào núi, hàng hỏa đăng dài liên miên đẹp đẽ trong đêm đen.
Trại này dễ thủ khó công, chiếm được địa lợi, ban đầu khi mới xây trại, quan phủ còn phái binh tới vây quét, sau mấy lần thất bại mà về, thì nhắm một mắt mở một mắt luôn.
Nạn trộm cướp ở Vân Châu nghiêm trọng, giặc cỏ vào nhà cướp của, sơn phỉ nhiều vô số kể. Dân chúng khốn khổ đã lâu, quan phủ cũng nhức đầu mấy chục năm.
Sau mấy chục năm, từ từ mọi người dần cũng quen, tìm ra cách sống phù hợp ở nơi hỗn loạn.
Mới vừa vào đêm, gió núi đã thổi mạnh không ngừng nghỉ, chỉ sau một lúc, tiếng sấm sét vang rền, trời nổi cơn mưa to.
Trên lầu quan sát, sơn phỉ lãnh trách nhiệm gác sơn chịu đựng mưa lạnh bắn vào người, nhìn về phía trại đầy ao ước.
Hôm nay trại mới làm được một chuyến lớn, cướp được một thương đội, đồ quý như tơ lụa, lá trà, đồ sứ vân vân không ít.
Đều nhờ vị Lục đương gia mới tới trại kia, võ nghệ siêu quần, còn tinh thông thuật hợp kích, rất biết cách luyện binh.
Nghe nói là xuất thân từ quân đội, trước kia làm việc trong kinh thành Đại Phụng, về sau vì không chịu nổi triều đình mục nát, nên quyết định vào rừng làm cướp.
Lúc này, trong trại đang mở tiệc ăn mừng.
Trong gian phòng đốt than hừng hực, sáu vị đương gia và một số tiểu đầu mục ăn uống thả cửa, nói năng thô tục, giơ cao chén lớn.
Bên cạnh có nữ nhân chỉ mặc đồ lót mỏng hầu hạ, cười gượng gạo hùa theo. Họ đều là nữ tử bị bắt vào đây, đa phần là dân nữ bình thường, cũng có người là thiên kim phú hộ.
Những người có dáng vóc không tệ được lựa riêng ra, chuyên để hầu hạ các vị đương gia và các tiểu đầu mục, những người nhan sắc bình thường, thì đem cho các huynh đệ trong trại cùng chia sẻ.
Chu Xích Hùng ngồi trước bàn, dáng ngồi thẳng tắp, khí độ hoàn toàn khác biệt với đám sơn phỉ háo sắc. Bên cạnh hắn có một nữ tử thanh tú hầu hạ, nhưng Chu Xích Hùng chẳng buồn nhìn đối phương.
Nhan sắc bình thường như này, cả hứng thú chạm vào cũng còn không có.
Chu Xích Hùng chuyển nhà đến Vân Châu, thê tử và nhi tử không ở trong sơn trại, mà được sắp xếp ở trong tòa thành lớn nhất Vân Châu, Bạch Đế Thành.
Đó là một trong số ít nơi còn yên ổn của Vân Châu, không phải lo nạn trộm cướp hay cường đạo.
Đại đương gia là một cao thủ Luyện Thần Cảnh đỉnh phong, để râu quai nón, trông thì thô kệch, nhưng thực ra lại vô cùng tinh tế.
"Chu hiền đệ, nữ nhân ở đây không hợp khẩu vị của ngươi phải không?"
Chu Xích Hùng còn chưa kịp trả lời, Đại đương gia đã cười hào sảng: "Ta nghe nói trong thương đội lần này có một thiếu nữ rất xinh đẹp, đang bị nhốt trong kho củi hả?"
"Dạ phải. Đại đương gia, cô nàng kia đẹp lắm."
"Đại đương gia, nữ nhân trong trại so với nàng ta, đúng là… đúng là đất bùn với đường trắng đó."
Trong đầu hiện ra nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của nữ tử kia, trong lòng Chu Xích Hùng cũng trở nên nóng hực. Người là hắn cướp về, người thế nào hắn là người rõ ràng nhất, nếu không phải hắn chỉ mới vừa tới đây, bây giờ nàng kia đã bị hắn thu vào trong phòng rồi.
Đại đương gia trầm ngâm một chốc, cười sảng khoái: "Người đâu, mang nàng kia lên đây, đêm nay để cho Lục đương gia tha hồ xử trí, người là hắn cướp về, phải để hắn khai mở trước."
Các đương gia còn lại đều không có ý kiến, ai dùng trước cũng được, dù gì sớm muộn họ cũng được nếm thôi.
Sau một lúc lâu, một nữ tử được dẫn lên, mặc váy dài màu trắng bồng bềnh, da trắng hơn tuyết, mắt to mà sáng ngời, gương mặt không có lấy một khuyết điểm nhỏ.
Nàng ta có vẻ sợ hãi nhút nhát, như con nai con trong rừng.
Chung quanh tức khắc trở nên yên tĩnh, ai nấy đều si mê, ngây ra ngắm nhìn sắc đẹp của nàng ta.
"Ọt ọt ọt ọt" yết hầu vang lên tiếng nuốt nước miếng.
Nữ tử như đã hiểu vận mệnh của mình, cắn môi, rụt rè hỏi: "Nô, nô gia hầu hạ vị gia nào?"
Chu Xích Hùng nuốt nước miếng, người này đẹp quá, bèn bước tới, túm lấy nàng ta kéo về bên mình.
Chu Xích Hùng ôm mỹ nhân vào lòng, đói khát vuốt ve, gặm mút, khiến sơn phỉ xung quanh nhìn mà đều ghen ghét, ước gì người đó là mình.
"Ngươi là Chu Xích Hùng phải không?" Giọng nói dịu dàng của nữ tử vang lên bên tai.
Nàng biết tên ta! Chu Xích Hùng giật mình, dục niệm tức khắc tan thành mây khói, cùng lúc này, hắn phát hiện mặt của mỹ nhân trong lòng dần trở nên tái nhợt, sau đó tắt thở.
Trong tích tắc hóa thành một người giấy to bằng người thường.
"Ha ha ha"
Tiếng cười cao vút của nữ nhân vang lên khắp trong phòng, khiến mọi người sởn hết cả gai ốc.
Rầm! Cửa sổ bị gió mạnh thổi đập vào tường, nến trong phòng bị thổi tắt.
Trong bóng tối, âm thanh rút đao không ngừng vang lên, có tiếng Đại đương gia quát: "Yêu nghiệt phương nào, giả thần giả quỷ."
Tiếng cười sắc nhọn của nữ tử im bặt, mấy giây sau, tất cả người trong sơn trại nghe thấy một tiếng rít thê lương, quanh quẩn trong núi, trong bầu trời đêm.
"Là mị." Chu Xích Hùng trầm giọng, trong lòng dâng lên dự cảm bất tường.
Mị, còn gọi là diễm quỷ, hầu như không có chiến lực, giỏi dùng sắc đẹp mê hoặc người, hút khô tinh phách của họ.
Võ phu tuy không am hiểu đối phó quỷ quái, nhưng rung động khí huyết, có thể khiến bách quỷ bất xâm, cái Chu Xích Hùng quan tâm là chủ nhân đứng sau lưng mị.
Chu Xích Hùng mơ hồ có cảm giác, đối phương đến đây chính là vì mình.
Đúng lúc này, tiếng trống vang lên, vang vọng cả sơn trại, từ bên ngoài có tiếng sơn phỉ kêu vọng vào: "Địch tập kích, địch tập kích!"
Các đương gia, tiểu đầu mục của sơn trại nắm vũ khí lao ra khỏi phòng, nhìn qua màn mưa to, bị màn đêm, màn mưa, và rừng rậm che khuất bớt tầm nhìn.
Trong không trung vọng tới âm thanh chát chúa, là tiếng tên bay.
Không ngừng có sơn phỉ trúng tên ngã xuống, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Đại đương gia cắn một mũi tên bay tới, lòng khẽ thở phào, khẽ nhả nó ra, lực bắn tên không mạnh, chỉ cần không xui xẻo bị bắn trúng chỗ hiểm, dù có trúng tên cũng không bị mất sức chiến đấu.
"Chuẩn bị đá lăn, cây tẩm dầu."
Sơn trại chiếm được địa lợi, hai món đồ này chính là pháp bảo phòng thủ của trại, lúc trại mới thành lập, trại chính nhờ hai món này chống cự được sự vây quét của quan phủ, vượt qua thời kì gian nan nhất.
Đại đương gia vừa hô xong, trong bầu trời đêm xẹt qua một tia sáng trắng, không phải tia sáng của ánh chớp, mà là khí mang bắn ra từ một cây trường thương.
Ầm!
Một tia chớp cùng lúc xẹt qua, giúp sơn phỉ bên dưới nhìn thấy có một bóng người đứng phía trên ngân thương.
Nàng này mặc áo giáp dạng vảy, phía sau phủ áo choàng màu đỏ tươi, không đội mũ, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa dài tới tận eo, tư thế hiên ngang, như một nữ chiến thần.
Tay nữ chiến thần bắt pháp quyết, gọi thiên lôi tới. "Đùng!" Tia chớp đánh xuống, nàng ta đưa tay ra làm điểm chỉ, hất mạnh lên.
Hai lầu canh quan sát ở phía trước sơn trại ầm ầm sụp xuống.
Lôi quyết của Đạo Môn?
Lòng Chu Xích Hùng lạnh ngắt, như rớt vào hầm băng.