TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 165: Con đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến (2)

Ngự Thư Phòng, cuộc họp nhỏ.

Nguyên Cảnh Đế mặc đạo bào ngồi trên cao, nghe phủ doãn Trần Hán Quang tấu, không chút cảm xúc với chuyện chém người ở chợ trưa nay.

"Binh Bộ Thượng Thư và Hộ bộ đều là cấp sự trung, chư vị ái khanh thấy thế nào?" Nguyên Cảnh Đế bề ngoài như tiện miệng mà hỏi.

Một đại thần bước ra khỏi hàng, tiến cử người của mình. Nguyên Cảnh Đế mặt không cảm xúc nhìn đám quan chức tranh cãi nhau kịch liệt, vì giành nhau hai vị trí để trống kia, mà gần như muốn đánh văng não chó của đối phương ra.

Ngay cả hai vị đại lão quyền to ngập trời Ngụy Uyên và Thủ phụ Vương Trinh Văn cũng không thoát khỏi.

Thấy xung đột càng ngày càng kịch liệt, mấy đại thần nóng tính đã xắn tay áo lên, Nguyên Cảnh Đế gõ lên bàn, kịp thời ngăn lại.

"Thượng ái khanh, ngươi là Lại bộ Thượng Thư, có đề nghị gì?"

Thượng Hiền bước ra, thừa lúc cúi đầu hành lễ, liếc qua nhìn Thủ phụ Vương Trinh Văn, thấy Thủ phụ kín đáo lắc đầu, lúc này mới nói:

"Vi thần sợ hãi, tạm thời chưa chọn được ai, thỉnh bệ hạ cho chỉ thị."

Nguyên Cảnh Đế hài lòng gật đầu: "Việc này để bàn sau."

Quả nhiên! Chúng đại thần thầm thở phào, oán hận nhìn nhau.

Lúc này, Ngụy Uyên bước ra khỏi hàng, cất cao giọng: "Bệ hạ, vi thần có tấu."

Nguyên Cảnh Đế gật đầu, Ngụy Uyên nói: "Đồng la Hứa Thất An lập được công lao hiển hách trong vụ án Bình Dương quận chúa, thỉnh bệ hạ khen thưởng."

Tấu chương về việc này, đã được ông ta trình lên cung vua hôm qua.

Đương nhiên Nguyên Cảnh Đế biết rõ mọi tình tiết trong vụ án, cũng biết đồng la Hứa Thất An đã lập nhiều công lao trong đó, từ chuyện lật ra án của Bình Dương quận chúa, đến chuyện phát hiện tung tích hòa thượng Hằng Tuệ, tiến tới tìm ra thi thể của Bình Dương quận chúa, đồng la này đều có công lao không thể bỏ qua.

Nhưng Nguyên Cảnh Đế vẫn có chút do dự, ông ta không thích đồng la kia, không có lý do gì, chỉ là kẻ này mang tới cho ông ta cảm giác rất không hài hòa, rất không thoải mái.

Một cảm giác chán ghét từ tận đáy lòng.

Ngày đó lúc nhìn thấy hắn ở Hoàng Thành, thấy một đao chém rách mặt đất của hắn, khiến Linh Long bị dọa không dám tiến thêm một phân, ngay thời khắc đó, trong lòng Nguyên Cảnh Đế đã vô thức sinh ra cảm giác căm ghét hắn.

Ngụy Uyên đang định nói tiếp, Hình bộ Tôn Thượng Thư đã thình lình nói to: "Bệ hạ, vi thần có bẩm."

Ông ta bước nhanh ra khỏi hàng, hành lễ, ngôn từ chính nghĩa nói: "Vi thần phụng mệnh điều tra Án Tang Bạc, mấy ngày liên tục dốc hết tâm huyết, một khắc cũng không dám lơ là. Theo vi thần điều tra, Đại Lý Tự khanh Thường Ngôn đã cấu kết với Yêu Tộc, nội ứng ngoại hợp, nổ hủy Tang Bạc. Thỉnh bệ hạ cách chức kẻ này, giao cho vi thần tra rõ."

Đại Lý Tự khanh Thường Ngôn nheo mắt nhìn Tôn Thượng Thư.

Ông ta là một trong những thành viên cốt cán của Tề đảng, vì chuyện hỏa dược, một thành viên cốt cán khác của Tề đảng, Công bộ thượng thư cũng đã từng bị nghi ngờ.

Công bộ thượng thư hừ lạnh một tiếng, đi ra: "Bệ hạ, Hình bộ đây là tùy tiện vu cáo, tùy tiện vu oan cho Thường đại nhân. Vi thần cho rằng Lễ bộ Thượng thư cũng có hiềm nghi."

Lễ bộ Thượng thư bước ra khỏi hàng, hô to: "Vi thần oan uổng."

Ngụy Uyên thở dài thất vọng. Quả nhiên, nghe thấy Nguyên Cảnh Đế nói: "Án Tang Bạc vẫn chưa chấm dứt, giao đồng la Hứa Thất An tiếp tục tra án này, thời gian nửa tháng đã qua hơn phân nửa, nếu vẫn không điều tra ra manh mối, trẫm sẽ vẫn trảm hắn."

"Bệ hạ!" Ngụy Uyên lông mày nhảy dựng, hành lễ: "Dù Hứa Thất An có phá án thất bại, nhưng vẫn có công trong vụ án Bình Dương quận chúa, sao có thể tử hình?"

Chúng thần không khỏi nhìn Ngụy Uyên, kẻ không cảm xúc, người thì hả hê, có người kinh ngạc, có người khoái trá.

Tôn Thượng thư theo phe Vương đảng của Thủ phụ mặt ngoài là công kích Đại Lý Tự khanh, nhưng sau lưng cũng bắn lén Ngụy Uyên một phát. Chỉ cần án Tang Bạc chưa giải ra, là quan chủ sự nha môn Đả Canh Nhân, đồng la kia nhất định sẽ bị để ý, một lần nữa bị kéo xuống nước.

Đồng thời, Đại Lý Tự khanh còn bị chụp cái mũ bị tình nghi, án chưa được phá, nghi ngờ đó đừng hòng gỡ được. Bình thường thì không có gì, nhưng trong thời điểm kinh sát như này, một vết bẩn lớn như thế rất dễ bị xuyên tạc, chế tác.

Đến lúc đó, bị tính vào bát pháp, sẽ phải cuốn gói văng xuống, ít nhất cũng bị rơi khỏi cái vị trí Thượng Thư.

Có điều, Lễ bộ Thượng thư ở trong Vương đảng cũng bị liên lụy, cơ mà lấy một đổi hai, không lỗ.

Hình như Ngụy Uyên quan tâm đồng la nhỏ kia hơi quá thì phải? Chúng thần nhạy cảm bắt được điểm này.

Nên, đối với hành động của Hình bộ Tôn Thượng Thư, họ đều im lặng. Quan văn tuy đấu tranh lợi hại, nhưng Ngụy Uyên là kẻ địch hàng đầu của giới quan văn, phàm chỉ cần khiến Ngụy Uyên gặp khó, thì họ đều vui vẻ làm.

"Trẫm mệt rồi, lui ra đi." Nguyên Cảnh Đế phất tay.

Chúng thần ngay ngắn hành lễ với ông ta, tự động rời khỏi Ngự Thư Phòng, các đại thần tách nhau ra rời đi, vừa bước ra khỏi Ngọ môn, bầu không khí lập tức thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm hoàn toàn biến mất, cứ như vừa mới diễn một vở kịch lớn, cuối cùng cũng trút được gánh nặng, đi đến phần cuối vở kịch.

Đối địch thì vẫn đối địch, nhưng không biểu hiện khoa trương như vừa rồi ở trong ngự thư phòng.

Vương Thủ phụ tóc hoa râm, mặc phi bào, nở nụ cười yếu ớt nhìn Ngụy Uyên, "Ngụy công có vẻ hơi để ý đồng la nhỏ kia nhỉ, lại còn lập được đại công, đúng là nhân tài hiếm có."

Ngụy Uyên cười ôn hòa: "Tiếc là không biết làm người, đắc tội với người không nên đắc tội."

Vương Thủ phụ kinh hãi, "Ngụy công cớ gì nói lời ấy, chúng ta đều là tìm nhân tài vì xã tắc, theo lý nên che chở, há lại để hắn chết non giữa đường. Nếu Ngụy công không bảo vệ được, thì để bổn quan đến làm thay cho."

Ngụy Uyên nhìn sâu vào ông ta, nét mặt vẫn ôn hòa như cũ, vui buồn không hiện: "Không làm phiền Thủ phụ đại nhân."

Ngụy Uyên ngồi xe ngựa trở về nha môn, truyền lệnh cho quan viên: "Bảo Hứa Thất An tới gặp ta."

Lúc này, Hứa Thất An đang ở Diễn Võ Trường, luyện tập với Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong, ma luyện đao pháp.

"Lão Tống, dạo này có tới Giáo Phường Ty không? Khí tức dài hơn hồi xưa rất nhiều nha." Hứa Thất An vừa chống đỡ hai đồng liêu cùng tấn công, vừa tám.

"Lương tháng của hắn đều đút cho nữ nhân của Giáo Phường Ty hết rồi, không biết tiết chế." Chu Quảng Hiếu trầm giọng: "Ninh Yến, hắn hôm nay chính là tương lai của ngươi, nhìn đó mà làm gương."

Trong ba người, Chu Quảng Hiếu là người biết tiết chế nhất, không phải cấm dục, mà là muốn tích lũy tiền cưới vợ.

Hứa Thất An và Tống Đình Phong thích làm Thân Công Báo, Hứa Thất An là khoái chơi gái miễn phí, còn Tống Đình Phong là vì phóng đãng.

Sau khi đạt Luyện Tinh Cảnh, võ phu không cần cấm dục nữa, nhưng mà vẫn phải có tiết chế, con đê ngàn dặm còn có khả năng bị hủy bởi một tổ kiến, tấm thân bách chiến cũng có yếu điểm.

Lúc này, một quan viên áo đen vội chạy tới, đứng bên diễn võ trường, kêu: "Hứa đại nhân, Ngụy công gọi đến."