TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 163: Thiết lập hình tượng của số ba sụp đổ? (2)

Đưa Hằng Viễn đi rồi, Hứa Thất An quay lại Xuân Phong Đường, hôm nay đám bộ khoái Lữ Thanh của phủ nha không đến, vì biết Hứa Thất An rất có thể đang bận đi giải quyết án của Bình Dương quận chúa.

Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu ngồi đả tọa ở thiên sảnh, Lý Ngọc Xuân thì dọn dẹp lại đồ đạc, mỗi món đồ đều phải sắp xếp cho chỉnh tề.

"Lão đại, ta giúp ngươi."

"Đừng, ngươi đừng động vào." Lý Ngọc Xuân vội kêu: "Để ta tự làm, ta tự làm là được rồi."

Hứa Thất An được thanh nhàn, ngồi xuống bên bàn nói: "Sau khi án kết thúc, cùng đi Giáo Phường Ty uống rượu nhá, ta mời mọi người."

"Giáo Phường Ty hả…" Lý Ngọc Xuân có chút do dự.

"Lão đại, không phải ngươi chưa từng tới Giáo Phường Ty đó chớ?" Hứa Thất An phát hiện ra điểm chính, nháy mắt với vẻ quái gở.

Thời đại này, nam nhân có thân phận có địa vị mà chưa từng đi tới Giáo Phường Ty là vô cùng hiếm, giống như kiếp trước của Hứa Thất An, nữ tiến sĩ còn là xử nữ, nam tiến sĩ ba mươi tuổi chưa bao giờ dùng tay tự xử.

Đều là hàng hiếm có trên đời.

"Cái nơi chướng khí mù mịt như thế, có gì hay mà đi?" Lý Ngọc Xuân lắc đầu: "Ba người kia trưa nay bị chém đầu, đi xem không?"

Hứa Thất An vội lắc đầu: "Không đi, ta không chịu nổi cái cảnh như thế."

Lý Ngọc Xuân quăng cho hắn một ánh mắt nghi hoặc.

Chém đầu là chuyện rất bình thường ở Đại Phụng, chưa nói tới chuyện mỗi đợt kinh sát đều có một đống quan viên bị bắt đem ra giữa chợ chém đầu, chỉ tính đám phạm nhân bị phán hình vấn trảm đã đủ cho lão bách tính trước lạ sau quen, sau vài bận là vừa ăn vừa đứng xem rồi.

Không hề có cái gọi là áp lực tâm lý.

"Dù gì ta cũng không đi." Hứa Thất An nói.

Hiện trường chém đầu một lúc mấy trăm người, vẫn là một áp lực rất lớn đối với hắn, sẽ khiến hắn ăn ngủ không yên. Mà đây là hắn đã có mấy năm làm trinh sát hình sự, đã từng nhìn không ít hình ảnh tài liệu hung sát máu tanh rồi đó, chứ mà đổi thành người bình thường, e là bị vấn đề tâm lý luôn.

Buổi trưa, giữa chợ.

Trên hình dài, hơn trăm người quỳ, người đứng đầu hàng hai là Binh Bộ Thượng Thư Trương Phụng và con hắn Trương Dịch.

Họ đều mặc áo tù màu trắng, mắt bịt vải đen, chờ cái chết đến. Xung quanh có hơn ngàn người dân, tụ ba tầng trong ba tầng ngoài xem.

Không phải ai cũng thích xem cảnh tàn nhẫn máu tanh như này, dù theo dân chúng, những kẻ bị chém đầu đều là hung phạm tội ác tày trời. Chủ yếu là do triều đình sử dụng chính sách nửa ép buộc nửa khuyến khích người dân đi xem cảnh này. Có một số người là bị ép đi, không thể không đến.

Lý do rất đơn giản, chính là để tăng cường sự uy nghiêm của triều đình, chấn nhiếp dân chúng.

"Trảm!" Quan viên chấp pháp nhìn bóng mặt trời, ném thẻ lệnh.

Tử vong tới, những người thân bị bịt mắt trên đài chửi ầm lên, mắng chửi hai cha con Binh Bộ Thượng Thư Trương Phụng hại người hại mình, họ có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ông ta.

Đao phủ giơ cao đao hành hình, từng cái đầu người lăn xuống, máu tươi phun tung toé vô cùng khoa trương, mùi máu tanh nồng tới mức người dân đứng ở bên ngoài cũng còn ngửi thấy.

Sau đó lại chém thêm hai nhóm phạm nhân tử hình nữa, theo thứ tự là gia quyến của Bình Viễn Bá và Tôn Chung Minh.

Đứng lẫn trong đám người bên ngoài, Hằng Viễn lặng lẽ xoay người rời đi, hắn đến quan sát hiện trường hành hình vì hai lý do:

Thứ nhất là giải quyết cho xong nhân quả thay cho sư đệ Hằng Tuệ, đến xem kẻ thù bị chém đầu. Thứ hai là giải quyết chấp niệm của mình, để sau này khỏi bị sinh ra tâm ma.

Hằng Tuệ là sư đệ do một tay hắn nuôi lớn, coi như đệ như con. Từng kẻ thù bị chém, chuyện nơi này đã xong.

"Thần Thù đại sư, ngài đã tỉnh chưa?"

Thiên sảnh, vừa thổ nạp Luyện Khí, vừa triệu hoán Thần Thù, Hứa Thất An vẫn chưa gọi được vị cao tăng này tỉnh dậy.

Hình như hắn có thể cảm ứng được suy nghĩ của mình, là Phật Môn Tha Tâm Thông chăng? Tha Tâm Thông hẳn là không thể đọc được suy nghĩ trong mọi điều kiện nhỉ, đa số thời gian hắn đều ngủ say, đây là chuyện tốt.

Hứa Thất An đang nghĩ ngợi, chợt cảm thấy hết hồn, mở mắt ra, thấy hai đồng liêu vẫn đang nhắm mắt thổ nạp, bèn an tâm móc kính nhỏ ngọc thạch ra, xem tin tức truyền tới.

【 sáu: Chư vị, ta đã an toàn, cảm ơn mọi người đã quan tâm. 】

【 năm: Số sáu có thật là số sáu hay không? Có phải do Đả Canh Nhân giả trang không? 】

Số năm đặt câu hỏi xong, mới nhìn kĩ lại, thấy mình ngu hết biết.

【 bốn: A, nếu là hàng giả, Kim Liên đạo trưởng đã báo cho chúng ta từ sớm rồi. Số năm, chắc ý ngươi là, có khi nào số sáu bị người ta đánh, bị xúi giục rồi đúng không? 】

Số bốn không hổ xuất thân là người đọc sách, còn từng làm quan lớn, tâm tư nhạy cảm ghê. Hứa Thất An tặc lưỡi.

【 năm: số sáu, ngươi có bị xúi giục thật không? 】

【 sáu: Bần tăng rất tốt, bần tăng muốn cảm ơn cứu giúp của số ba và Kim Liên đạo trưởng. 】

【 chín: Không cần nói lời cảm ơn, sư đệ kia của ngươi không có ý muốn giết ngươi mà. 】

【 bốn: án Tang Bạc tiến triển thế nào rồi? 】

Hứa Thất An chờ giây lát, không đợi số một đưa tin vào, mình trả lời trước:【 án Tang Bạc kết thúc rồi, nhưng mà vẫn chưa chấm dứt. 】

【 bốn: Quả thế. 】

【 năm: Nói vậy là sao? Nói quả thế là sao? Sao án Tang Bạc kết thúc, mà lại bảo là còn chưa chấm dứt? 】

【 bốn: A, để số ba giải thích đi, ta nghĩ hắn sẽ giải thích rõ hơn ta. 】

Hứa Thất An trầm ngâm, quyết định làm theo ý số bốn, đưa tin vào:【 rất đơn giản, mục đích của án Tang Bạc là để dẫn tới án của Bình Dương quận chúa, Hằng Tuệ dẫn vật bị phong ấn đại náo nội thành, Bình Viễn Bá phủ bị diệt chính là minh chứng tốt nhất.

【 Trưa nay, ba quan viên có liên quan đã bị di ba tộc, chém đầu ngay giữa chợ. Án Bình Dương quận chúa đã chấm dứt, kẻ chủ mưu đứng sau màn đã đạt được mục đích của mình. Có lẽ tiếp theo bọn họ sẽ đưa vật bị phong ấn rời khỏi Kinh Thành, cuộc phong ba này coi như kết thúc.

【 nhưng bản thân Án Tang Bạc còn chưa kết thúc. 】

Thì ra là như vậy, số năm bừng tỉnh đại ngộ, sau đó thình lình đâm số ba một đao:【 số ba, ngươi là đồ đại lừa đảo. Kẻ hôm nào cũng nhặt được tiền rõ ràng chính là ngươi. 】