Hằng Viễn nhìn vào kính nhỏ, nó đã bị hắn làm mất dưới đáy giếng, trong lúc xung đột với Hằng Tuệ, vô ý bị rớt ra khỏi ngực.
Sau đó nghe Hằng Tuệ kể chuyện xưa, nhìn Hằng Tuệ tọa hóa, trong long quá bi ai, quên luôn mảnh vỡ Địa Thư.
Sau nữa Đả Canh Nhân tới, hắn biết mình sẽ bị bắt vào địa lao, để đề phòng tấm gương bị người ta đánh tráo, thôi để lại đáy giếng là tốt nhất.
Hằng Viễn định là, nếu có cơ hội thoát thân, sẽ quay lại thu hồi mảnh vỡ Địa Thư, hoặc Kim Liên đạo trưởng sẽ nhặt dùm hắn.
Không ngờ cuối cùng nó vẫn bị rơi vào tay Đả Canh Nhân.
Hứa Thất An nhìn chằm chằm vào Hằng Viễn, chờ hắn trả lời.
Kính nhỏ ngọc thạch là sáng nay Ngụy Uyên đưa cho hắn, không đi kèm dặn dò nào, nhưng Hứa Thất An cảm thấy Ngụy Uyên có ý là, thông qua tay hắn, trả mảnh vỡ Địa Thư lại cho số sáu.
Hòa thượng đầu trọc im lặng, Hứa Thất An nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Cái gương này tìm thấy ở đáy giếng, nếu không phải là của ngươi, thì là của Hằng Tuệ. Tên gọi thật sự của nó, là Địa Thư."
Hằng Viễn ngẩng phắt đầu lên, nhìn hắn. Hứa Thất An cười cười, giọng đầy tự tin: "Trên đời người không nhìn ra được nó rất nhiều, nhưng không bao gồm Đả Canh Nhân chúng ta."
Hằng Viễn lại cúi đầu, nói nhỏ: "Nó là của bần tăng."
Hứa Thất An nói: "Theo ta được biết, đây là pháp bảo của Địa Tông Đạo Môn, sao nó lại ở trong tay hòa thượng ngươi?"
Hằng Viễn trả lời: "Bần tăng gặp được cơ duyên, nhận được pháp khí này, hy vọng đại nhân trả nó lại cho ta."
Hứa Thất An lắc đầu, cầm lại kính lên tay, vuốt vuốt, cười nói: "Đại sư, bổn quan cảm thấy e là không chỉ như thế. Pháp khí của Đạo Môn Địa Tông, một câu "gặp được cơ duyên" là giải thích được sao?
"Nếu ngươi nói được vài thông tin hữu dụng, bổn quan sẽ để ngươi rời đi, nếu không, nửa đời sau của ngươi sẽ ở trong địa lao của Đả Canh Nhân đó."
Hằng Viễn trầm mặc một lát, đứng dậy muốn đi.
Hứa Thất An cau mày: "Ngươi đi đâu?"
"Bần tăng quay về địa lao."
Nhân phẩm của số sáu không tệ nhỉ, không bán đứng Thiên Địa Hội, đương nhiên, cũng có thể là vì không bị hình phạt gì. Nhưng như vậy không phải là điều ta muốn. Hứa Thất An trầm giọng: "Chỉ là một cái Pháp bảo, đại sư cần gì phải vậy, trên đời có cái gì đáng mong ước hơn tự do chăng?"
Hằng Viễn không quay lại, chỉ nói: "Mời đại nhân đeo lại gông cho bần tăng."
Hứa Thất An nhìn quan viên chịu trách nhiệm ghi chép: "Ngươi đi ra ngoài trước đi."
Quan viên thu dọn giấy bút, nghiên mực, rời khỏi phòng thẩm vấn.
Hứa Thất An ho khan một cái, giọng điệu chuyển sang nhẹ nhàng: "Đại sư, mời ngồi mời ngồi."
Hắn đứng dậy, kéo tay Hằng Viễn, bày vẻ cung kính.
Hằng Viễn ngơ ngác ngồi lại xuống bàn, nhìn đồng la thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ này, không biết trong lòng hắn đang bày trò gì.
"Đại nhân, tại hạ thật sự không biết gì cả, Địa Thư này đúng là cơ duyên xảo hợp lấy được thôi." Hằng Viễn bất đắc dĩ nói.
Đừng có nói lời tự giết mình như vậy. Người xuất gia không nói dối, ngươi nói thế tí nữa ngươi sẽ lúng túng đó! Hứa Thất An như cười mà không phải cười nói: "Ngươi chính là số sáu Thiên Địa Hội đúng không."
Σ(°△°|||)
Hằng Viễn trợn to mắt, kinh sợ ngơ ngác nhìn hắn, sự lạnh nhạt trên mặt hoàn toàn biến mất, chuyển thành địch ý và đề phòng.
Tựa hồ chỉ cần Hứa Thất An để lộ ra một tín hiệu bất lợi cho Thiên Địa Hội, hắn sẽ tát chết ngay đồng la này, lấy mạng đổi mạng.
Hứa Thất An hạ giọng, dùng giọng điệu “người cùng phe bàn bạc với nhau”, nằm dán xuống bàn, nói: "Tại hạ Hứa Thất An, là gián điệp thư viện Vân Lộc xếp vào nha môn Đả Canh Nhân.
"Mảnh vỡ Địa Thư không phải là nha môn tìm được, mà là ta vớt từ đáy giếng lên, ta cũng là người dẫn người tìm được các ngươi. Tất cả những chuyện này, đều là số ba ra lệnh cho ta làm, hắn là thượng cấp của ta."
Số ba? ! Hằng Viễn vô cùng khiếp sợ, không lập tức chối bỏ hay nghi ngờ đồng la trước mặt, vì trong chớp nhoáng này, hắn nghĩ tới một chuyện.
"Số ba là học sinh của thư viện Vân Lộc, hắn không chỉ một lần để lộ chuyện thư viện cài người vào trong các nha môn của triều đình. Là học viện Nho gia chính thống từng chấp chưởng triều đình, hành động như vậy là chuyện bình thường, có điều
"Sau khi án Tang Bạc xảy ra, số ba cũng từng truyền tin trong Thiên Địa Hội tin tức về án Tang Bạc, trong đó có nhắc tới một chi tiết là trong nha môn Đả Canh Nhân quả thật có gián điệp của thư viện Vân Lộc.
"Nhưng làm sao số ba biết vị trí của ta? Đúng rồi, Kim Liên đạo trưởng biết thân phận mỗi người chúng ta, lúc ấy Hằng Tuệ ở chung một chỗ với ta, Kim Liên đạo trưởng tất nhiên sẽ tránh xung đột với Hằng Tuệ, như vậy chỉ còn cách tìm người khác giúp đỡ. Mà Đả Canh Nhân chịu trách nhiệm phá án Tang Bạc, trong nha môn Đả Canh Nhân có gián điệp là số ba chính là đối tượng nhờ giúp đỡ tốt nhất.
"Ta lại thiếu số ba một cái mạng, số ba không hổ là người đọc sách, hiệp can nghĩa đảm, là một bằng hữu đáng tin cậy, nhân quả này, tương lai e là khó trả." Nghĩ tới đây, Hằng Viễn hít sâu, ánh nhìn Hứa Thất An đã không còn sự đề phòng và địch ý, nhu hòa hỏi: "Số ba còn nói gì nữa?"
"Hắn nói kỳ thi mùa xuân sắp tới, không thể rời khỏi thư viện Vân Lộc, sau này nếu còn gặp phiền toái tương tự, rất có khả năng không cứu viện kịp. Nên, bảo bổn quan bàn với đại sư, sau này đại sư có gì cần giúp đỡ, có thể tìm ta."
Hứa Thất An thầm bổ sung thêm trong lòng: Có nhu cầu gì, ta cũng có thể đi tìm ngươi, như thế sẽ không làm lộ thân phận là số ba. Ít nhất trong thời gian ngắn là không lộ.
Tạm thời hiện giờ hắn chưa muốn để lộ bản thân, hắn đã xây dựng hình tượng hơi thái quá, thành viên Thiên Địa Hội đều đang cho rằng hắn là tinh anh thuộc hàng đầu của thư viện Vân Lộc, là tài tử học phú năm xe.
Kết quả phát hiện, số ba chỉ là một đồng la.
Thứ hai, nếu giấu nhẹm mọi thứ, không để lộ chân thân, đồng nghĩa đã chừa lại cho mình một không gian rộng, tha hồ mà thao tác.
Dù gì đối với số sáu Hằng Viễn, mình là Đả Canh Nhân hay là học sinh thư viện Vân Lộc thì cũng như nhau, mình cũng không có lừa gạt hắn.
Hằng Viễn gật đầu, nhận mảnh vỡ Địa Thư đồng la kia đưa, nói: "Sau này nếu cần bần tăng tương trợ, đại nhân cứ lên tiếng."
Hứa Thất An cười, vẫy vẫy tay: "Đại sư, vậy ta đưa ngươi ra ngoài."