Ngày kế tiếp, Hứa Thất An ngồi xổm dưới mái hiên đánh răng rửa mặt, gọi trong đầu: "Thần Thù đại sư?"
Không người đáp lại.
"Đại sư? Tối qua ngài nói ta với ngài là cùng một loại người, ta chỉ muốn hỏi, mỗi ngày ngài cũng nhặt được bạc hả?"
Không người đáp lại.
Bình thường hắn sẽ ngủ say, dù gì cũng là vật bị phong ấn mà. Thôi tí nữa mình lại gọi thử, nếu vẫn không đáp lại, thì mình miễn cưỡng đồng ý dùng cơ thể ấm áp của mình sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo cho hắn vậy. Hứa Thất An thầm thở phào.
Mặc trang phục Đả Canh Nhân vào, cột mái tóc dài, Hứa Thất An đeo hắc kim trường đao ra sau lưng, bay qua bức tường cao một trượng, tới chủ viện ăn sáng.
Tay vừa khoác lên chuôi đao, bỗng nhớ tới hồi Giám Chính tặng hắn cây đao này, có tính là một loại lấy lòng không?
"Mình gà muốn chết, cao thủ nhất phẩm làm sao lại đi lấy lòng mình được. Có điều, cây đao này và 《 Thiên Địa Nhất Đao Trảm 》 của mình quá sức xứng đôi, cảm ơn Giám Chính."
Hả?
Hứa Thất An bỗng dừng chân, đứng sững tại chỗ.
Hắc Kim trường đao là Giám Chính cho,《 Thiên Địa Nhất Đao Trảm 》là Ty Thiên Giám đưa tới, Hắc Kim trường đao và《 Thiên Địa Nhất Đao Trảm 》cực hợp với nhau, Giám Chính lại biết hắn có vận khí kỳ quặc. Hứa Thất An chậm rãi rùng mình trong cơn gió lạnh ban sớm.
Giờ này khắc này, hắn có một cảm giác gấp gáp "Dị giới nguy hiểm quá, ta phải về Địa Cầu".
"Phù, đi một bước xem một bước vậy, trước tăng thực lực và địa vị lên đã, chuyện sau này sau này hãy nói."
Suy nghĩ xong, Hứa Thất An đi vào tiền sảnh, trời đã tảng sáng, thẩm thẩm và Nhị thúc đang ngồi ở bàn ăn ăn cơm, Lục Nga cũng ngồi ở bàn ăn bên cạnh, trên đùi là tiểu đậu đỏ.
"Đại ca!" Hứa Linh Âm nhiệt tình lên tiếng chào hắn, lặng lẽ chuyển dịch bánh bao thịt và bánh quẩy vào trong ngực.
Đúng là tình huynh muội plastic. Hứa Thất An ngồi xuống, tự lấy cho mình bát cháo, quét nhìn mỹ phu nhân:
"Thẩm thẩm dậy sớm thế?"
Sáng sớm, tâm tình thẩm thẩm không tốt, chẳng thèm phản ứng chất nhi, ngón tay ngọc mảnh mai trắng muốt xoay xoay cái thìa sứ, quấy cháo, thản nhiên nói:
"Linh Nguyệt không khỏe, ta vừa đi thăm nó."
"Bị làm sao?" Hứa Thất An nhíu mày, hắn rất để ý muội tử thanh lệ thoát tục của mình.
"Chuyện nữ nhân" thẩm thẩm lẩm bẩm, không muốn giải thích.
À, dì cả tới. Nhưng mà dì cả tới thì đâu tới mức thẩm thẩm phải qua thăm. Nên, là đau bụng kinh?
Thám tử lừng danh Hứa Thất An đưa ra kết luận.
Ăn xong bữa sáng, Hứa Thất An nói: "Ta đi thăm Linh Nguyệt."
Nhị thúc và thẩm thẩm không có ý kiến, điểm tốt của võ tướng thế gia chính là chỗ này, không có những quy củ rườm rà như đám thư hương môn đệ.
Ví dụ như giữa huynh muội hoặc tỷ đệ, khi nói chuyện phải giữ một cách cố định với nhau, gặp mặt nhất định phải đi hành lễ trước, nếu chỉ có hai người thì không thể vượt qua một lượng thời gian nhất định, trừ phi là có nhiều huynh đệ tỷ muội cùng ở chung với nhau.
Vân vân và mây mây.
Nếu không, Hứa Linh Nguyệt lúc này đang trong thời gian lúng túng, làm trưởng bối lẽ ra phải từ chối thay nàng mới đúng.
"Nồi lớn, nồi lớn (đại oa), ta cũng muốn đi thăm tỷ tỷ." Hứa Linh Âm nhảy xuống khỏi đùi Lục Nga, túm lấy góc áo Hứa Thất An.
Hứa Thất An ngại bé đi chậm, đưa tay kẹp lấy bé, nhanh chóng đi tới khuê phòng của Hứa Linh Nguyệt, gõ cửa:
"Muội tử? Thẩm thẩm nói ngươi không được khỏe?"
Trong phòng vọng ra giọng nói yếu ớt của Hứa Linh Nguyệt: "Ta, ta không sao."
"Đại ca đi vào có được không?" Hứa Thất An bụng nghĩ, chắc phải tốn chút thời gian thu dọn mớ vải thấm máu nhỉ?
"Kẹt" nha hoàn mở cửa, đón Hứa Thất An và tiểu đậu đỏ vào phòng.
Hứa Linh Nguyệt nằm ở trên giường, nghiêng thân, ôm bụng, hàng mi đẹp đẽ nhíu chặt, mặt có chút tái nhợt.
Nhìn hơi nghiêm trọng nha, thật đau dữ vậy à. Hứa Thất An trấn an: "Đến kỳ rồi hả, đã uống dược chưa?"
Hứa Linh Nguyệt ngẩn người, gương mặt tái nhợt ửng đỏ, lắc đầu: "Nương nói cố gắng chịu đựng là được."
Trong giọng nói có chút ủy khuất.
Cuối cùng cũng chỉ là một tiểu cô nương, một mình nằm trên giường cố gắng nhịn đau, lẻ loi trơ trọi, bên người chỉ có một nha hoàn phụng bồi.
Đau bụng kinh thường thì đều là cố gắng chịu đựng, dù gì đó cũng không phải bệnh, qua một thời gian ngắn sẽ tự nhiên mà hết. Đối với phần lớn tầng lớp bình dân, không chết người thì không cần phải đi tìm thầy thuốc.
Mình nhớ hình như nước đường đỏ trà gừng có thể trị đau bụng kinh phải không nhỉ? Được rồi, tí đi tìm Chử Thải Vi hỏi xem.
Hứa Linh Âm đi đến bên giường, thò bàn tay nhỏ ra kéo giãn hàng mày nhíu chặt cho tỷ tỷ, tội nghiệp nhìn đại ca:
"Tỷ tỷ sắp chết phải không?"
Hứa Linh Nguyệt: " "
"Tỷ tỷ sẽ không chết." Hứa Thất An an ủi nàng.
"Vậy tỷ tỷ là bị làm sao?" Hứa Linh Âm sợ hãi hỏi.
Mi không biết đau bụng kinh, kinh nguyệt mi cũng không biết. Hứa Thất An cân nhắc một lát, có rồi, hắn xoa cái đầu dưa của Hứa Linh Âm, dùng ngôn từ dễ hiểu nhất để giải thích:
"Tỷ tỷ quá hiểu chuyện, không biết gây chuyện, nên thân thể không thoải mái, sau này trở thành trùm gây chuyện, sẽ không bị đau bụng."
Đau bụng kinh này, sau khi lập gia đình sẽ giảm bớt, thậm chí là hết luôn. Nên lời giải thích của Hứa Thất An về mặt ý chính phải nói là tinh chuẩn, phổ thông dễ hiểu, hiếm thấy trong cùng thế hệ.
Bé ngốc như Hứa Linh Âm vậy mà nghe còn hiểu. Bé con bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc: "Ta cũng muốn thành một quỷ gây sự, như vậy sau này sẽ không bị đau bụng nữa."
"Đại, đại ca nói gì với Linh Âm thế? " Hứa Linh Nguyệt nghe không hiểu, chỉ cảm thấy lời của Hứa Thất An nghe là lạ.
"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt." Hứa Thất An khẽ bóp mặt muội tử, dẫn tiểu đậu đỏ rời đi.
Trên đường quay về tiền sảnh trên đường, hắn thấy tiểu đậu đỏ chạy vào trong hoa viên, nắm một nắm đất, lén lút giấu vào trong lòng bàn tay.
Nó muốn làm gì? Hứa Thất An sững người.
Trở lại tiền sảnh, Nhị thúc và thẩm thẩm còn đang dùng cơm, nhị thúc hỏi: "Linh Nguyệt khá hơn chút nào không?"
"Đang đau lắm." Hứa Thất An đáp, nhìn thấy Hứa Linh Âm leo lên ghế, cơ thể nho nhỏ vịn mép bàn, ngay trước mặt cha mẹ, thả nắm đất vào trong nồi cháo to.
Sau đó, bé con đứng trên ghế, thở phào như trút được gánh nặng, như vậy bé con sẽ không bị đau bụng nữa.
Thẩm thẩm và Nhị thúc mặt cứng ngắc, từng chút một quay đầu qua, nhìn ấu nữ: "Ngươi đang làm gì?"
"Ta đang gây sự!" Hứa Linh Âm kiêu ngạo đáp: "Sau này ta nhất định sẽ cố gắng gây sự, không giống tỷ tỷ, gây thêm phiền toái cho cha nương."
Nói xong, nàng chống nạnh, đợi cha nương khen.
Thẩm thẩm nhớ tới chuyện con gián, nhất thời thù mới hận cũ dâng lên cuồn cuộn, túm lấy cổ nữ nhi, đặt bé lên đùi, đét vào mông con chát chát chát. =))
Tiểu đậu đỏ không phục, vừa khóc vừa đòi giải thích: "Nương, sao người đánh ta?"
Tay thẩm thẩm không ngừng hạ xuống: "Dám bỏ đất vào trong cháo còn dám nói năng hùng hồn vậy hả?"
"Đại ca dạy ta, đại ca nói chỉ cần gây sự thật tốt, thì bụng sẽ không đau mà, oa oa oa. "
Thẩm thẩm tức điên, mày lá liễu dựng đứng: "Hứa Ninh Yến ngươi dạy bậy gì cho nó hả?"
"Hôm nay thời tiết tốt quá, Nhị thúc, ta đi nha môn trước nha." Hứa Thất An rất vui vẻ chạy đi.
Nha môn Đả Canh Nhân, địa lao.
Là phạm nhân tạm thời, Hằng Viễn may mắn không bị nghiêm hình tra tấn, chỉ có lúc mới tới bị lính canh ngục quất cho hai roi, lý do là có siêu keo kiệt cũng không nghèo như hắn.
Một hòa thượng thúi không có đồng teng nào.
"Loảng xoảng…" cửa nhà tù bị mở ra, lính canh ngục hét to với hòa thượng cao to đang đeo gông xiềng: "Có đại nhân muốn thẩm vấn ngươi, đi ra."
Hằng Viễn mở mắt, đứng dậy, theo lính canh ngục đi vào phòng thẩm vấn.
Phòng thẩm vấn sáng lờ mờ, một đồng la dương cương tuấn lãng ngồi hiên ngang trên ghế dựa, nhìn hắn sắc lẹm.
Hằng Viễn nhận ra đồng la này. Lúc trước, lúc số ba nhiệt tình giúp hắn tìm chỗ ẩn núp, tránh né lùng bắt, hắn đã nhìn thấy đồng la này. Khi đó đồng la này đứng trên nóc nhà, một tay chống lên chuôi đao, lưng thẳng băng, khí độ phi phàm, nhìn là biết nhân trung long phượng.
"Đại sư mời ngồi, bổn quan có mấy vấn đề muốn hỏi." Hứa Thất An nói, nhìn chằm chằm hòa thượng mặt chữ quốc, ngũ quan thô kệch.
Thoáng nhìn thì giống một người lỗ mãng, nhưng sau khi quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện mắt người này sáng ngời, tỉnh táo, khí chất thâm trầm nội liễm.
Hằng Viễn chắp tay trước ngực, hành lễ, rồi mới ngồi xuống.
"Tính danh." Hứa Thất An cúi đầu uống trà.
"Tăng không có danh, bần tăng Hằng Viễn."
"Tuổi."
"Ba mươi."
Hứa Thất An kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn hắn một cái. Nhớ tới một cái tiết mục ngắn: Đại gia, sao ngươi giữ được mình trông trẻ vậy.
Nhờ thức đêm.
Vậy năm nay ngài bao nhiêu niên kỷ.
Hai mươi.
Hằng Viễn nhìn giống cái người thức đêm trông hơn bốn mươi, gần năm mươi đó. Hứa Thất An thầm mắng trong lòng.
"Xuất thân."
"Thanh Long tự võ tăng."
"Tu vi."
"Bát phẩm võ tăng."
Hứa Thất An nhíu mày, gõ ngón tay lên mặt bàn: "Đừng có giở trò tính toán, mưu đồ gì với ta."
Một bát phẩm võ tăng, mà ban đêm xông vào được phủ Bình Viễn Bá giết người, dễ dàng đánh trọng thương hai đồng la Luyện Khí Cảnh, không bị thương tích nào, nghênh ngang rời đi?
Hằng Viễn trầm giọng: "Bần tăng đúng là bát phẩm võ tăng."
Bát phẩm võ tăng. Mình nhớ hệ thống tu hành của Phật Môn có một điểm kỳ quái, ngay trên cửu phẩm Sa Di là thất phẩm Pháp Sư, trực tiếp nhảy vọt qua bát phẩm võ tăng.
Chẳng lẽ Phật Môn có tới hai hệ thống? Đã có tới hai hệ thống, vì sao lại muốn hợp nhất vào làm một? Còn nữa, phẩm cấp tiếp theo của võ tăng là cái gì?
Hứa Thất An buột ra câu hỏi trong lòng, Hằng Viễn lắc đầu: "Thanh Long tự không có tuyệt học tương ứng, chỉ có đi về phía Tây mới biết được."
Chỉ có đi về phía tây mới biết được? Như vậy hơn phân nửa công văn trong kho công văn của nha môn không ghi gì về cái này đều là vớ vẩn không quan trọng. Hứa Thất An nói:
"Hằng Tuệ đã viên tịch, cũng đã tìm thấy thi cốt của Bình Dương quận chúa, hôm nay bệ hạ đã hạ thư lệnh, ba người Bình Viễn Bá, Binh Bộ Thượng Thư Trương Phụng và Hộ bộ Đô cấp sự trung Tôn Trung Minh mưu hại dòng họ hoàng thất, di ba tộc. Ngươi có thể an tâm."
"A di đà phật." Hằng Viễn nhắm mắt lại, khẽ niệm Phật hiệu.
"Vốn ngươi chỉ là ngẫu nhiên bị dính vào án này, Đả Canh Nhân sẽ không truy cứu ngươi bất cứ trách nhiệm nào, nhưng có lẽ ngươi cần giải thích một chút cho bổn quan, đây là vật gì?"
Hứa Thất An moi trong ngực ra một cái kính nhỏ ngọc thạch, xoảng một cái bỏ nó lên bàn.
Kính nhỏ này là tìm được dưới đáy giếng, là mảnh vỡ số sáu thuộc về Hằng Viễn.