TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 154: Chuyện xưa (ba)

Chuyện một năm trước? Hứa Thất An từ tiếc nuối mất mát chuyển thành phấn khởi, chắc chắn cái mà Hằng Viễn gọi là chuyện xưa kia, hơn phân nửa chính là chuyện của Hằng Tuệ và Bình Dương quận chúa.

Chuyện xảy ra với hai người, chính là điểm mấu chốt để giải án Tang Bạc. Tới lúc này, Yêu tộc vẫn chưa hề hiện thân, chỉ có một mình Hằng Tuệ nhờ vào vật bị phong ấn đi gây sóng gió, điều này không khỏi làm người ta suy nghĩ. Rốt cuộc dư nghiệt Vạn Yêu Quốc muốn làm cái gì?

Phá hoại à? Nhưng tới lúc này, mới chỉ có một vụ án diệt môn của Bình Viễn bá phủ, tuy ảnh hưởng rất lớn, nhưng mức độ phá hoại thực chất thì không lớn. Trong khi đó Hằng Tuệ hoàn toàn có thể liều lĩnh đại sát tứ phương, khiến cả Kinh thành thương vong nặng nề. Nhưng hắn đã không làm như vậy.

Vật bị phong ấn? Nếu mục tiêu chỉ là vật bị phong ấn, thì Hằng Tuệ hẳn đã sớm rời khỏi kinh thành.

"Án của Hằng Tuệ hòa thượng và Bình Dương quận chúa đến lúc này đã trở nên vô cùng nổi tiếng, còn hơn cả án Tang Bạc, ta luôn có cảm giác kẻ đứng sau lưng đang cố ý khiến Hằng Tuệ lộ ra dưới ánh mặt trời."

Mũi thương của Dương Nghiên khẽ nhích, khí cơ xoắn nát tay áo của Hằng Viễn hòa thượng, đôi cánh tay với cơ bắp mạnh mẽ, ẩn chứa lực lượng cường đại, nhưng tuyệt không phải là Yêu vật.

"Hằng Tuệ thật sự đã mất mạng, chết từ một năm trước, thứ sống sót chỉ là cái xác không hồn, hắn đã được giải thoát. Đây cũng chẳng phải là âm mưu gì." Hằng Viễn nhìn sư đệ đang gần mình, trong mắt như có mây đen ngưng tụ.

Nhưng chỉ trong khoảng khắc, mây đen trong mắt Hằng Viễn sụp xuống, chuyện cũ như mưa to, trút xuống.

Hằng Tuệ sáu tuổi được cha mẹ đưa vào Thanh Long Tự, hắn là một bé con trong mắt có linh khí, Bàn Nhược Phương Trượng chỉ nhìn một cái liền thu làm đồ đệ.

Bài học đả tọa vỡ lòng của Hằng Tuệ chính là do sư huynh Hằng Viễn dạy cho. Sư huynh cao to khôi ngô, nhưng có vẻ ngoài khắc khổ này đã dạy hắn đọc sách biết chữ, dạy hắn đả tọa niệm kinh, đồng thời cũng dạy hắn đạo lý làm người.

Hắn kính yêu người sư huynh này như cha ruột của mình.

Đảo mắt nhiều năm qua đi, tiểu hòa thượng thông minh đó trưởng thành, trở thành một hòa thượng mày xanh mắt đẹp tuấn tú. Lúc ấy, hắn còn tưởng mình và sư phụ, sư huynh giống nhau, cả đời làm bạn với hương đăng cổ phật.

Cho tới một ngày, hắn gặp một cô nương.

Đó là một ngày xuân mặt trời sáng lạn, hắn đang ở suối nước giặt quần áo, trông thấy một cái khăn tay trôi xuống theo dòng nước. Hắn theo bản năng mò lên, thế là nghe thấy một giọng nói thanh thúy như chim oanh vọng tới:

"Đại sư, đó là khăn của ta, có thể trả lại cho ta không?"

Hằng Tuệ ngẩng đầu lên, thấy trên tảng đá phía thượng du có một nữ tử yêu kiều đứng đó. Nàng ấy mặc váy dài màu xanh bạc hà, để kiểu tóc thiếu nữ chưa chồng, làn da trắng muốt, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ dưới ánh mặt trời, với một đôi mắt chứa ý cười.

"Nữ thí chủ là khách hành hương của chùa?"

"Sao hả, nếu ta nói không phải khách hành hương, thì ngươi không trả khăn cho ta hả." Nàng chống eo, ra vẻ hờn dỗi.

"Không phải không phải, tiểu tăng chẳng qua là thấy nữ thí chủ lạ mặt thôi." Hắn vừa giải thích, vừa hai tay dâng khăn tay lên.

"Hừ, hôm nào ngươi cũng chỉ biết cúi đầu làm việc, tụng kinh, trong mắt làm gì thấy khách hành hương."

"Sao nữ thí chủ biết?"

"Vì ta đã để ý ngươi lâu rồi."

Cảnh xuân tươi đẹp sau giờ trưa, bên khe nước chảy róc rách, là lần đầu bọn họ gặp nhau.

Cứ thế, hai người dần quen nhau, rồi hiểu nhau.

Lúc Hằng Tuệ đả tọa, thiếu nữ sẽ ngồi bên cạnh, đọc sách khuê phòng của mình, hoặc khẽ phe phẩy quạt, nâng cằm, chăm chú nhìn Hằng Tuệ đến ngẩn người.

Có khi sẽ cầm cỏ đuôi chó trêu chọc hắn, làm hắn không thể chuyên tâm đả tọa được, làm hòa thượng tuấn tú rất phiền não, bực mình nói: Ngươi mà như thế này, tiểu tăng sẽ bế quan.

Khi ấy nàng sẽ thè lưỡi ra, xin lỗi qua loa cho có.

Có đôi khi hai người sẽ cùng đi dạo, cảnh ở núi Bạch Phượng đẹp tuyệt trần, vào mùa xuân, hoa nở khắp núi, nàng ở giữa rừng hoa ấy mỉm cười, không biết hoa đẹp hơn, hay người đẹp hơn.

Thời gian dần trôi đi, dần dần trong tăng nhân Thanh Long Tự có lời đồn về hai người, nói hắn lục căn chưa sạch, phá sắc giới, là một dâm tăng.

Sư phụ Bàn Nhược từng hỏi hắn ngay trước tượng Phật Đà ba câu hỏi: có còn thành kính với Phật không; có ý với nàng kia không; có muốn hoàn tục không?

Hắn kiên định trả lời rằng, hắn vẫn thành kính với Phật như trước; không có ý với nữ nhân; nguyện ngày ngày làm bạn với Phật Đà, không hoàn tục.

Nghe vậy, Phương Trượng bèn đưa ra một yêu cầu: Không được nói chuyện với nàng kia nữa.

Còn chuyện tại sao không cấm gặp lại nàng, không cấm nàng vào chùa nữa, thì sau này Hằng Tuệ mới biết, thì ra không phải là Phương Trượng không muốn, mà là không làm được.

Vì nàng là Bình Dương quận chúa, đích nữ của Dự Vương.

Từ ngày đó, Hằng Tuệ quả nhiên không để ý tới nàng nữa, gặp nàng liền nhắm mắt ngồi xuống, nàng có đùa dai cũng thờ ơ.

Hôm nào nàng cũng tới với sự mong chờ, rồi thất vọng cô đơn rời khỏi.

"Hòa thượng, đóa hoa này đẹp không, nó rất xứng đôi với ta."

" "

"Hòa thượng, nghe thấy ta đánh đàn hay không? Ta cố ý mang từ nhà tới đó."

" "

"Hòa thượng, ta thấy chóng mặt, cơ thể không thoải mái, ngươi không quan tâm ta sao?"

" "

"Hòa thượng, ngươi đừng đưa mình vào cô độc như vậy."

" "

Rồi nàng không tới nữa, suốt một tháng liền không đặt chân tới Thanh Long Tự, hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của hắn, như trước giờ chưa từng tồn tại.

Ta lại có thể tiếp tục làm bạn với Phật Đà, không còn ai quấy rầy mình nữa. Hắn nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy hẳn là lòng thành của mình đã làm Phật Đà cảm động.

Có một ngày, nàng lại tới, bộ dáng thất hồn lạc phách, mặt gầy hẳn đi, dung nhan tiều tụy.

"Hòa thượng, ta phải lập gia đình."

Chẳng biết tại sao, phật châu vãi ra đầy đất.

Đó là thời điểm sự nghiệp của Dự Vương đang đến thời khắc mấu chốt, nhậm chức Binh Bộ Thượng Thư, được giới huân quý ủng hộ xuống, đang có hi vọng tiến vào nội các.

Huân quý, tôn thất nhậm chức Thủ phụ không phải là chuyện hiếm thấy trong triều, trong sáu trăm năm lịch sử, huân quý đảm nhiệm Thủ phụ đã có chừng năm vị.

Đối với giới huân quý đang suy yếu dần, Dự Vương quật khởi đã giúp họ nhìn thấy tia hy vọng. Họ không ngừng thúc giục ông ấy tiến lên.

Đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, Dự Vương bèn tìm một mối hôn sự cho Bình Dương quận chúa, tìm một nơi đi về yên ổn cho nữ nhi, đồng thời định thông qua quan hệ thông gia, để có thêm sự ủng hộ.

"Hòa thượng, ngươi có đồng ý bỏ trốn cùng ta không?"

"Được."

Hằng Tuệ đã đồng ý. Cuối cùng hắn đã nhìn rõ lòng mình, chọn đối mặt với con người thật của mình.

Hai người bắt đầu lập kế hoạch bỏ trốn, Bình Dương quận chúa ra vào đều có hộ vệ đi cùng, nếu nàng mất tích quá nửa canh giờ, thị vệ sẽ lục soát núi, không lâu sau đó, tin sẽ được báo về phủ Dự Thân vương.

Vì vậy, muốn bỏ trốn thành công, họ phải có một pháp khí giúp che đậy khí tức, qua mắt thuật sĩ Ty Thiên Giám lùng bắt.

Cuối cùng, họ còn cần phải chuẩn bị một hộ tịch mới, giúp họ trên đường rời khỏi Kinh thành.