TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 155: Chuyện xưa (bốn)

Vì thế, Bình Dương quận chúa đi tìm một bằng hữu đáng tin, mong người đó giúp mình.

"Là trưởng tử của Bình Viễn bá, người bằng hữu đó là trưởng tử Bình Viễn bá?!" Hứa Thất An trầm giọng, cắt ngang lời kể của Hằng Viễn.

Mọi chuyện tới đây đã sáng tỏ. Thuộc hạ của Bình Viễn bá nắm trong tay một tổ chức môi giới, giỏi nhất là làm giả thân phận, nhập cư trái phép, Bình Dương quận chúa dù không biết sự tồn tại của tổ chức môi giới kia, nhưng hai nhà qua lại với nhau mật thiết đã mấy đời, nên biết một ít thủ đoạn của phủ Bình Viễn bá cũng là hợp tình hợp lý.

Dự Vương đã từng nói, Bình Viễn bá và văn thần mắt đi mày lại, dần xa rời giới huân quý. Bình Viễn bá tuyệt đối có động cơ ám hại Bình Dương.

Điều này phù hợp với án diệt môn của phủ Bình Viễn bá sau này, chỉ là không biết Binh Bộ Thượng Thư phủ sắm cái vai gì trong chuyện này. Hứa Thất An nhìn số sáu Hằng Viễn, trong lòng tự nhủ, cũng vì ngươi biết hai người họ từng tiếp xúc với tổ chức môi giới kia, nên mới nhận định họ là bị lừa gạt?

Nhưng trước mặt bao người, hắn không dám hỏi ra miệng.

Mấy kim la nghe Hứa Thất An nói vậy, đều nhìn Hằng Viễn với vẻ chất vấn.

"Đúng vậy, " Hằng Viễn nhẹ gật đầu: "Bình Dương quận chúa tâm tư đơn thuần không biết thế cục triều đình phức tạp, càng không biết lòng người ác độc. Một cô nương chẳng có mấy kinh nghiệm sống, một hòa thượng chỉ biết tụng kinh niệm Phật, ngay thời khắc hai người quyết định bỏ trốn, kết cục của bi kịch này cũng đã được định sẵn."

"Lúc đó Bình Viễn bá và giới huân quý đã sớm bằng mặt không bằng lòng với nhau. Ông ta thông qua nhi tử biết được chuyện này, cùng lúc đó Binh Bộ Thị Lang Trương Phụng, Hộ bộ Đô cấp sự trung Tôn Minh Chung thương nghị, định tống Bình Dương quận chúa ra khỏi Kinh thành, đả kích kế sách của Dự Vương."

"Bình Dương quận chúa giờ đang ở đâu?" Khương Luật Trung trầm giọng hỏi.

Hằng Viễn như không nghe thấy, nói tiếp: "Lòng người như rắn rết, sau khi đưa người ra khỏi Kinh thành, trưởng tử kia của Bình Viễn bá cùng với hai công tử của Đô cấp sự trung Tôn Minh Chung và Binh Bộ Thị Lang Trương Phụng muốn thi bạo với Bình Dương quận chúa ở trên đường.”

"Hai người liều chết chống cự, cuối cùng một người bị giết, một người nuốt trâm tự sát. Để che giấu hành vi phạm tội, bọn chúng chôn thi thể Hằng Tuệ và Bình Dương quận chúa vào núi hoang, chôn cả pháp khí che giấu khí tức đó theo.”

"Người ngoài chỉ biết Bình Dương quận chúa tự nhiên mất tích, dù có tra tới Thanh Long Tự, cũng chỉ sẽ cho rằng hai người bỏ trốn. Đâu có ai ngờ hai người họ đã chết từ một năm trước rồi."

Bình Dương quận chúa đã chết! Đám kim la im lặng nhìn nhau, sắc mặt nghiêm túc đáng sợ.

Bình Dương quận chúa là đích nữ của Dự Vương, đích chất nữ của Nguyên Cảnh Đế, sát hại quận chúa là đại tội diệt tộc ba đời.

Nam Cung Thiến Nhu siết chặt chuôi đao, híp mắt: "Nếu Hằng Tuệ đã chết, vì sao một năm sau bây giờ lại xuất hiện?"

Đây cũng là nghi ngờ trong lòng mọi người.

Người chết như đèn tắt, không thể sống lại được.

"Hắn đã chết rồi." Hằng Viễn nói một câu mà mọi người không hiểu.

"Hắn đã chết từ năm ngoái, bị người ta dùng bí pháp phong ấn nguyên thần ở trong cơ thể, trở thành cái xác không hồn. Một năm nay, thứ chèo chống hắn là sự báo thù. Là mối thù đẫm máu của Bình Dương quận chúa.

"Nếu các ngươi không tin, đưa thi thể hắn về nha môn làm khám nghiệm tử thi là biết."

"Là ai cứu hắn?" Một kim la chất vấn.

Hằng Viễn lắc đầu.

Kim la kia và đám Dương Nghiên nhìn nhau, lại nói: "Thi thể Bình Dương quận chúa ở đâu? Dẫn bọn ta đi."

Dừng một chút, hắn sai ngân la xung quanh: "Đưa thi thể Hằng Tuệ về nha môn."

Các kim la đi theo Hằng Viễn rời khỏi tiểu viện, đưa cho hắn một con ngựa, đoàn người trùng trùng điệp điệp ra khỏi thành.

Hứa Thất An cưỡi trên lưng ngựa, trong lòng hơi nặng nề, cả nửa ngày không nói gì, một hồi lâu sau khẽ nói: "Đó là Hằng Viễn? Có khả năng bị đoạt xá hoặc bị khống chế không?"

Mèo xám nằm trên vai hắn lười biếng nói: "Là Hằng Viễn không sai, a, tuy ta không thể vọng khí, nhưng có thủ đoạn của mình phân biệt được thật giả."

"Hằng Tuệ thật sự đã chết?" Hứa Thất An vẫn chưa tin lắm.

"Sống chết của hắn không phải mấu chốt của vụ án, " mèo xám khẽ nói: "Bản thân hắn là một khôi lỗi, Ma Thủ đã biến mất. Đối với kẻ đứng sau màn, sống chết của hắn không quan trọng. Ngươi nên cảm thấy vui, vì vụ án rách đó nhẹ nhàng hơn ngươi nghĩ."

"Thật sự là không vui nổi. Hằng Tuệ và Bình Dương quận chúa đều là người đáng thương." Hứa Thất An giật giật khóe miệng, nhếch một ý cười gượng gạo.

Hắn thở dài, nói sang chuyện khác: "Án của Hằng Tuệ có vấn đề, giống như bị người ta giật dây thò đầu ra vậy."

Trên một ngọn núi hoang giao giữa Huyện Thái Khang và huyện Trường Nhạc, Hằng Viễn vừa đi vừa nhìn quanh, như đang tìm kiếm cái gì.

Quá trình tìm kiếm vừa chậm vừa hiệu quả kém. Hắn nói với các kim la rằng Hằng Tuệ chỉ nói cho hắn nghe phương vị đại khái, nói hắn với Bình Dương quận chúa bị chôn dưới gốc một cây hòe già to ba người ôm.

Các kim la ngân la lấy Hằng Viễn làm trung tâm tản ra xung quanh, bọc hắn ở chính giữa, đề phòng hắn đào tẩu.

Nửa canh giờ, cuối cùng họ cũng tìm được cây hòe già kia, ba ngân la chém sạch cỏ dại dưới gốc cây, dùng bội đao như cái xẻng, chỉ đào một chút, dưới lớp đất đã mơ hồ có xương trắng lộ ra.

"Đại nhân, đã tìm được." Ngân la phấn khởi quay đầu lại hô.

"Đào lên!" Nam Cung Thiến Nhu trầm giọng.

Thi cốt của Bình Dương quận chúa từ từ lộ ra dưới mắt mọi người, sau hơn một năm, cuối cùng nàng cũng đã xuất hiện dưới ánh mặt trời.

Máu thịt đã rữa hết, chỉ còn lại xương trắng, dính với ít vải rách nát, hẳn là y phục nàng mặc trước khi chết. Ở giữa cổ họng và ngực bụng nàng có một cái trâm cài đã xỉn màu.

Đúng như lời Hằng Viễn nói, nàng là nuốt trâm tự sát.

"A di đà phật." Hằng Viễn không đành lòng nhìn thêm, nhắm mắt lại, đau lòng niệm Phật hiệu.

"Không có vật nào khác, không thể chứng minh hài cốt này là của Bình Dương quận chúa." Khương Luật Trung nhíu mày.

"Chuyện này rất bình thường." Đám kim la còn đang trầm ngâm suy nghĩ, Hứa Thất An đã đi tới gốc cây hòe, nói: "Bình Dương quận chúa và tình lang bỏ trốn, nhất định sẽ cải trang, trên người sẽ không có vật phẩm quý trọng để khỏi bị người ngoài chú ý.

"Bọc thi cốt lại trước, đưa về nha môn, sau đó phái người truyền tin tới phủ Dự thân vương, Dự Vương chắc sẽ nhận ra cái trâm cài này."

Bọc thi cốt lại xong, mọi người rời khỏi núi. Khương Luật Trung vỗ vai Hứa Thất An: "Làm không tệ."

Dương Nghiên khẽ vuốt cằm, lần đầu tiên lên tiếng: "Án này ngươi là người có công đầu, dù cuối cùng án Tang Bạc có tra ra hay không, có lẽ bệ hạ cũng sẽ miễn tội cho ngươi."

Hứa Thất An đang định nói chuyện, thì có cảm giác phía sau lưng như bị dao găm xẹt qua.

Hắn không cần quay đầu lại cũng biết, ánh mắt sắc bén đó là của Chu kim la.