TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 153: Chuyện xưa (hai)

Rất nhanh, các kim la ở các đường được triệu tập, tu họp tại tiền viện nha môn.

Đồng thời được gọi tụ tập còn có ba mươi ngân la, không có đồng la. Lỡ có chiến đấu xảy ra, đồng la đi bao nhiêu sẽ chỉ mất mạng bấy nhiêu.

Hứa Thất An chạy ra cửa nha môn Đả Canh Nhân nhìn quanh, thấy mèo cam ở bên cạnh quầy bán mì hoành thánh cách đó không xa.

"Kim Liên đạo trưởng, tới đây, tới đây." Hứa Thất An vẫy tay.

Mèo cam mặc xác hắn, nhìn cái nồi to, hửi hửi mùi thơm từ cái nồi bay ra.

Đạo trưởng làm sao thế, đói bụng à? Hứa Thất An đang mờ mịt, nghe thấy sau lưng có tiếng nói quen thuộc vọng lên: "Ta ở chỗ này."

Quay đầu nhìn lại, một con mèo xám to đứng ở phía sau, lẳng lặng nhìn hắn.

"Sao ngươi lại đổi mèo?" Hứa Thất An kinh ngạc.

"Đó là mèo cái." Mèo xám to giải thích, sau đó có vẻ không muốn nói nữa, đổi chủ đề: "Ta đi với các ngươi, Ngụy Uyên nghĩ sao?"

"Ngụy công nguyện ý hợp tác với ngươi." Hứa Thất An đáp.

Mèo xám to gật đầu, nhẹ nhàng nhảy lên vai Hứa Thất An, ghé sát vào lỗ tai hắn khẽ cười: "Ngươi kính trọng Ngụy thanh y hơn xa với Nguyên Cảnh Đế nhỉ."

"Vì cho tới lúc này, ta chưa nhìn thấy ông ta có phẩm cách hay điểm gì khiếm khuyết khiến ta căm ghét." Hứa Thất An vừa đi, vừa khẽ nói:

"Số sáu ở tạm chỗ Dưỡng Sinh Đường thành đông ngoại thành. Chỗ đó tả tơi lắm, triều đình cấp thiếu bạc, người già và hài tử trong nội viện lúc nào cũng đói. Ta tiết lộ tin tức số sáu cho Ngụy công, ông ấy chẳng những không đụng gì tới số sáu, mà còn cho người cấp bổ sung bạc cho chỗ đó. Nhưng Dưỡng Sinh Đường không phải nằm trong phạm vi quản lý của Đả Canh Nhân."

"A, quả nhiên ngươi tiết lộ tin tức của Thiên Địa hội cho hắn biết." Kim Liên đạo trưởng như cười mà không phải cười.

Hứa Thất An khựng lại, giống đang làm gián điệp bị lão đại bắt gặp quả tang, nhưng hắn bình tĩnh lại rất nhanh, nhún vai:

"Ta báo tin cho Ngụy công, là vì để lấy lại được nhiều tin tức hơn, làm phong phú hệ thống tình báo cho Thiên Địa hội chúng ta. Điểm xuất phát là tốt mà, sao đạo trưởng không nói chuyện?"

"Quá sức vô sỉ, không muốn nói chuyện." Mèo xám to cười khẩy: "Ngươi rất thích hợp đi con đường làm quan."

"Nhưng Ngụy Uyên nói ta không lăn lộn được ở chốn quan trường."

"Tuy vô sỉ, nhưng vẫn cố chấp giữ điểm mấu chốt, rất dễ bị thiệt." Kim Liên đạo trưởng bình phẩm.

"Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lúc quốc sư gặp ta, cũng nhìn ra ta có điểm đặc biệt, hỏi ngày sinh tháng đẻ của ta, nhưng không tính ra được." Hứa Thất An bất đắc dĩ nói.

Mèo cam nghĩ nghĩ một lúc, hỏi: "Thế ngươi cảm thấy thế nào?"

Hứa Thất An cân nhắc một lát: "Điểm đặc biệt của ta xem như phải."

Mèo cam: " "

Hứa Thất An cưỡi con ngựa cái nhỏ, chạy lọc cọc ở phía trước, đi theo phía sau là một đám kim la, ngân la.

Mèo xám to ngồi trên bả vai hắn, chỉ đường.

Đi chừng hai nén hương, mèo xám chợt nói: "Dừng lại, cái tiểu viện trước mặt, khí tức mảnh vỡ Địa Thư là ở chỗ đó."

Hứa Thất An ghìm chặt dây cương, các kim la, ngân la sau lưng cũng ghìm cương, đại quân ngừng lại.

Hắn đưa tay ra hiệu cho sau lưng, chỉ chỉ vào tiểu viện phía trước.

Mười kim la im lặng nhìn nhau, ăn ý biến mất khỏi lưng ngựa, mỗi người xuất hiện ở một chỗ trong tiểu viện, ngăn chặn mọi khả năng chạy trốn.

Các ngân la thì vây thành vòng ngoài.

Hứa Thất An chờ một lúc, thấy các kim la không ai làm gì, thì nhíu mày nhìn vào viện.

Chuyện gì vậy? Trốn rồi?

Hắn nhảy lên mái căn nhà bên cạnh, từ góc độ này có thể nhìn thấy cảnh ở trong tiểu viện.

Viện này không to, trong sân có hai cây liễu, có hai hòa thượng đang ngồi xếp bằng trong sân, một người chắp tay trước ngực, khẽ niệm kinh.

Một người người mặc áo đen, đầu cúi thấp, im lặng.

Chính là sư huynh đệ Hằng Tuệ và Hằng Viễn.

Chuyện gì vậy nhỉ? Hứa Thất An nhìn mèo xám to trên vai, thấy ánh mắt nó cũng khó hiểu giống mình.

"Đi qua xem." Mèo xám nghiêng đầu, lên tiếng giục Hứa Thất An.

Lúc này, hắn nhìn thấy Dương Nghiên xách thương, đi tới.

"Các ngươi đã tới chậm một bước, hắn đã đi về miền cực lạc." Giọng Hằng Viễn trống rỗng, không buồn không vui, nhưng vô cùng đau đớn.

Đã chết? Kết quả này làm Hứa Thất An trở tay không kịp, theo bản năng nghĩ đây hẳn là âm mưu, giả vờ để kéo dài thời gian.

Dương Nghiên dùng mũi thương đẩy mũ trùm đầu của Hằng Tuệ ra, nhìn thấy một gương mặt xám xịt ảm đạm, mắt nhắm lại, đã không còn sự sống.

Dương Nghiên khẽ gật đầu với các kim la, xác nhận Hằng Tuệ đã tử vong.

"Giữa ta và tử vong, đã chọn cái sau, bị Ma Thủ cướp mất sinh cơ." Hằng Viễn khẽ niệm một câu kinh.

"Dương Nghiên, kiểm tra cánh tay phải của hắn." Khương Luật Trung trầm giọng.

Dương Nghiên khẽ rung mũi thương, khí cơ xoắn nát lớp vải đen, tay phải của Hằng Tuệ trống không, Ma Thủ kia đã biến mất.

Không còn! Đồng tử Hứa Thất An co lại, cảnh giác nhìn quanh, cảm giác chung quanh mình không an toàn, chỗ nào cũng có nguy hiểm.

Thấy vậy, các ngân la tức khắc rút đao ra, cảnh giác nhìn những người đi đường xung quanh.

"Nó đã đi rồi." Hằng Viễn hòa thượng trầm giọng: "Ta lưu lại đây chính là để chờ chư vị."

Số sáu rất chắc chắc bọn ta sẽ đến? Đúng rồi, Kim Liên đạo trưởng có thể cảm ứng được mảnh vỡ Địa Thư, nên hắn mới ở đây chờ. Hứa Thất An giật mình.

"Hòa thượng, ý ngươi muốn nói cái gì?" Nam Cung Thiến Nhu tay dựng thành đao, vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.

"Hắn không buông việc báo thù, mà giao lại trọng trách đó cho ta." Hằng Viễn khẽ nói:

"Ta muốn kể cho chư vị một câu chuyện cũ, xảy ra một năm trước."