"Đã tìm được?" Hứa Thất An bật thốt, không nhịn được, hưng phấn cúi xuống nhìn con mèo chằm chằm.
Mèo cam cảnh giác nhìn chằm chằm vào Đả Canh Nhân nha môn, nói: "Mới ngay trước đây không lâu, ta cảm ứng được mảnh vỡ Địa Thư của số sáu, nhưng trong lúc ta chạy đi tìm ngươi, liên hệ đã bị cắt đứt."
"Vậy số sáu…" Hứa Thất An biến sắc.
Mèo cam lắc đầu: "Không biết tình huống cụ thể, suy đoán hồi trước hẳn là đúng, hắn thật sự đã bị phong ấn, vừa rồi chắc là có nguyên nhân nào đó, phong ấn bị gỡ ra."
Nói đến đây, mèo cam ngừng lại, không nói tiếp.
Vì sao đột nhiên phong ấn lại được giải? Chỉ có hai khả năng: Một là, số sáu bị đưa đi chỗ khác. Hai là, số sáu không còn.
"Mau đi báo cho Ngụy Uyên." Mèo cam giục.
Cái mặt không cảm xúc của mèo không nhìn ra được cái gì, nhưng Hứa Thất An nghe ra được sự lo lắng của đạo trưởng từ trong giọng nói.
Dù đạo trưởng là một lão tiền bạc, nhưng lão rất quan tâm tới các thành viên trong Thiên Địa Hội. Đối với hắn, đây là chuyện tốt, nếu sau này gặp phải khó khăn, có thể nhờ ông ta giúp đỡ, Hứa Thất An gật đầu: "Ta đi ngay."
Hắn nhanh chân chạy vào nha môn.
Chờ hắn đi khuất, mèo cam mới khẽ thở phì một cái, trong lòng suy tư.
Rốt cuộc Lạc Ngọc Hành đang nghĩ cái gì, mà từ đầu tới cuối đều không ra tay? Với tu vi và tuổi tác của nàng ấy, hẳn là chưa tới kiếp số mà, không có lý do gì không ra tay chứ.
Muốn làm quốc sư, lại không muốn song tu với Hoàng Đế, không biết rốt cuộc nàng ấy tính toán cái gì. Thôi, cứu số sáu trước đã, ấy là nếu hắn còn chưa chết.
Đang nghĩ ngợi, Kim Liên đạo trưởng chợt thấy tiếng mèo kêu, nghiêng đầu qua nhìn, thấy một con mèo xám to đi tới, xoay quanh ông, không ngừng ngửi tới ngửi lui.
Kim Liên đạo trưởng mặc xác nó, tiếp tục suy tư, đột nhiên, con mèo xám to kia đi ra đằng sau ông, nằm đè lên lưng ông.
Hả? Kim Liên đạo trưởng ngơ ngác, sau đó thì nghĩ ra, nổi giận quay phắt đầu lại, đập cho con mèo xám kia một trận.
Hứa Thất An cắm đầu mà chạy, chạy như điên tới Chính Khí Lầu, không lãng phí thời gian chờ thông truyền, vừa chạy vừa móc kim bài, quát to với thị vệ: "Cấp tốc, cút ra!"
Đi lên lầu bảy, trông thấy Ngụy Uyên chắp tay đứng trọng vọng sảnh, chủ động hỏi hắn: "Chuyện gì."
"Ngụy công, có khả năng tìm ra Hằng Tuệ." Hứa Thất An đi thẳng vào vấn đề, không nói thừa một chữ.
"Làm sao ngươi tìm ra hắn?" Ngụy Uyên xoay người lại.
"Thiên Địa hội Kim Liên đạo trưởng cảm ứng được thông qua mảnh vỡ Địa Thư. Mới cách đây không lâu đã tìm được phương vị của số sáu." Hứa Thất An nói:
"Số sáu Thiên Địa hội là sư huynh của Hằng Tuệ, hòa thượng Thanh Long Tự, pháp danh Hằng Viễn. Hắn đang điều tra hành tung của sư đệ Hằng Tuệ thì đột nhiên biến mất. Ta nghi hắn đã bị Hằng Tuệ hoặc Yêu tộc phong ấn."
Nói cách khác, chỗ của số sáu sẽ có Yêu tộc hoặc Hằng Tuệ. Bất kể là loại nào, đều đáng được để tâm.
Ngụy Uyên gật đầu, quay về phòng trà, lôi giấy bút ra viết nhanh, đóng dấu lên: "Ngươi cầm thư lệnh của ta đi tìm Dương Nghiên, để y triệu tập tất cả kim la, trong vòng một khắc tập kết ở tiền viện nha môn. Những chuyện khác ngươi không cần phải xen vào."
"Kim Liên đạo trưởng đang ở ngay bên ngoài nha môn, cần có ông ấy dẫn đường." Hứa Thất An khẽ nói.
"Ta biết." Ngụy Uyên gật đầu.
"Còn một chuyện nữa, " Hứa Thất An hơi do dự: "Hằng Tuệ ở trong nội thành, nếu xảy ra chiến đấu, dân thường sẽ khó tránh khỏi tử thương."
Di dời dân chúng trong phạm vi lớn chung quanh, nhất định sẽ bị đối phương phát hiện. Trận pháp của Ty Thiên Giám tuy hiệu quả, nhưng không bố trí trước được, cũng coi như vô dụng.
"Đây là chuyện không thể tránh khỏi." Ngụy Uyên nhìn hắn, chỉ bảo: "Đây cũng là điều ta vẫn luôn muốn nói với ngươi. Ta cũng ghét sự coi thường mạng người, nhưng đôi khi chúng ta phải biết chọn lấy hay bỏ.”
"Hằng Tuệ liên quan án Tang Bạc, liên quan vật bị phong ấn, liên quan âm mưu của Yêu tộc. Chỉ cần có cơ hội, sẽ phải không tiếc bất cứ giá nào bắt, hoặc giết hắn.”
"Nhất định không thể vì quan điểm đạo đức mà nhất thời lấy nhỏ bỏ lớn. Như vậy chỉ gây nên hậu quả nghiêm trọng hơn mà thôi.”
"Ta đã đọc hồ sơ án Bình Viễn bá diệt môn, vật bị phong ấn thích thôn phệ huyết khí để làm mình mạnh lên. Tuy hiện giờ Hằng Tuệ chưa gây ra sát nghiệt, nhưng không gì có thể đảm bảo hắn sẽ mãi yên lặng. Với sự cường đại của vật bị phong ấn, một khi không còn kiêng dè thôn phệ cả khí huyết của người thường, đến lúc đó sẽ gây nên thương vong nghiêm trọng."
Ngụy Uyên đây là khuyên mình đừng lặp lại sai lầm giống hồi chém Chu ngân la. Lúc đó ông ấy không nói gì nhiều, nhưng rõ ràng ông ấy không tán thành cách làm của mình. Ông ấy là người mưu lược, còn mình là cảnh sát, dù mình có hứng thú đi trấn an các đại tỷ tỷ của Giáo Phường Ty, thì ừm, đấy cũng không phải là cặn bã, chỉ là muốn cho bọn họ một mái nhà mà thôi.
Vừa suy nghĩ, hắn vừa ôm quyền nói: "Vâng."
Hứa Thất An cầm thư lệnh thối lui.
Hắn lập tức đi tìm Dương Nghiên, tìm được kim la mặt gỗ trong nội đường Thần Thương Đường, thấy người ta nhìn mình với ý hỏi, liền trình thư lệnh của Ngụy Uyên lên.
Dương Nghiên xem xong, gương mặt gỗ hiện vẻ ngưng trọng: "Chuyện gì vậy, sao nghĩa phụ lại triệu tập tất cả kim la?"
"Phát hiện dấu hiệu có vẻ là nơi ẩn nấp của Hằng Tuệ hòa thượng." Hứa Thất An đáp.
Mắt Dương Nghiên lập tức trở nên sắc bén, hắn đứng dậy, vươn tay, thanh trường thương màu bạc để trên giá gỗ bay vút vào trong bàn tay.
"Dương kim la" Hứa Thất An kêu lên, hỏi với giọng tò mò: "Không có kim la tọa trấn nha môn, an toàn của Ngụy công có vấn đề gì không?"
"Không biết." Dương Nghiên lắc đầu.
Không biết? Hứa Thất An mờ mịt nhìn hắn, nghe thấy hắn giải thích: "Không ai biết lực lượng bảo vệ bên người nghĩa phụ đông bao nhiêu, mạnh bao nhiêu hết."
Đội bảo vệ bí mật? Hư hư thật thật, làm người ta bắt đoán không ra, Ngụy Uyên đúng là tay chơi tâm cơ già đời.