Ầm! Ầm! Ầm!
Kim Cương pháp tướng chiều cao có thể so với núi cao, xoay nửa người, bỏ qua lão thất phu, vung binh khí đủ loại kiểu dáng, hướng Hứa Thất An chạy tới.
Đây quả thực là một hồi tai nạn, mặt đất kịch liệt chấn động, cảm giác động đất truyền ra mấy chục dặm.
Mục tiêu: Hứa Thất An!
Hứa Bình Phong cũng tốt, Phật môn cũng thế, mục tiêu hàng đầu vĩnh viễn là Hứa Thất An.
Khó trách hắn nói cho ta cơ hội cuối cùng... Hứa Thất An vội vàng quát:
“Tiền bối, chạy mau!”
Một tiếng này, là hướng về phía lão hòa thượng pháp linh kêu.
Còn cần ngươi nói? Phù đồ bảo tháp cưỡi kim quang chạy trốn, cái đuôi lửa của ánh sáng vàng bọc Hứa Thất An.
Lòng bàn chân Kim Cương pháp tướng dâng lên thanh quang, thân hình nguy nga to lớn đột ngột biến mất.
Hứa Thất An đột nhiên cảm giác một mảng lớn bóng đen bao trùm mình, quay đầu nhìn lại, kim thân hai mươi tư cánh tay, lượn lờ lực lượng ngũ hành kia, không biết từ khi nào xuất hiện ở phía sau.
Keng!
Giới đao điểm xuyết ánh sáng vỡ vụn màu trắng chém lên thân tháp, ánh sáng vỡ vụn trắng xóa, vàng chói hướng bốn phương tám hướng tan vỡ, nổ tung ra gợn sóng, như pháo hoa nở rộ.
Lực lượng vụ nổ mãnh liệt khiến thân thể chưa khôi phục của hắn đã gặp tuyết lại còn thêm sương, màng tai nháy mắt bị phá vỡ, ý thức cũng ở trong dư âm của lực trùng kích tạm thời đánh mất.
Giờ khắc này, ý niệm duy nhất trong đầu Hứa Thất An là:
May mắn ta mang Mộ Nam Chi để ở bên ngoài, chưa thu vào trong phù đồ bảo tháp.
Bởi vì biết một trận chiến này dính dáng tới siêu phàm, dính dáng tới Hứa Bình Phong, hắn xuất phát từ ổn thỏa, mang Mộ Nam Chi cùng Sài Hạnh Nhi sớm chuyển đi khỏi phù đồ bảo tháp.
Bằng không, chỉ một lần này, Hoa Thần chuyển thế phải đi luân hồi rồi.
Phù đồ bảo tháp như là một khối vẫn thạch, lăn lộn bay đi, kéo theo cả Hứa Thất An.
Rầm rầm rầm... Kim Cương pháp tướng chạy như điên truy kích, đao kiếm côn bổng chùy các loại binh khí đồng thời nện xuống.
Ông!
Tựa như đã nhận ra uy hiếp to lớn, phù đồ bảo tháp rốt cuộc đánh vỡ quy củ “Không ra tay với tăng nhân Phật môn”, thân tháp chấn động, lực lượng sâm nghiêm dâng trào như thủy triều.
Trấn áp tất cả kẻ địch quanh mình.
Cùng lúc đó, hư ảnh một pháp tướng khác ngưng tụ ở đỉnh tháp, khoác áo cà sa, mặt mày mơ hồ, sau đầu có một vầng hào quang tượng trưng cho trí tuệ.
Vòng sáng tượng trưng trí tuệ này nghịch chuyển.
Bước chân chạy như điên của Kim Cương pháp tướng, ở dưới phù đồ bảo tháp trấn áp xuất hiện ngưng trệ, mà theo vòng sáng trí tuệ nghịch chuyển, Kim Cương pháp tướng lâm vào mờ mịt, như là mất đi trí tuệ, không biết mình kế tiếp nên làm gì.
Thừa cơ hội này, phù đồ bảo tháp mang theo Hứa Thất An chạy trốn, loại phản kích trình độ này đã là cực hạn tháp linh có thể làm được.
Nó không sở trường chiến đấu.
Cách hai giây, Kim Cương pháp tướng tìm về chỉ số thông minh của mình, dưới chân thanh quang bốc lên, muốn thi triển pháp thuật truyền tống truy kích.
Vù! Keng!
Lão thất phu mang mình biến thành một cây đao, ở trong tiếng xé gió, đâm về phía cái gáy Kim Cương pháp tướng, nhưng bị chuông vàng sớm chắn ngang tới ngăn trở.
Vỏ ngoài chuông vàng, hào quang màu vàng đất thong thả chảy xuôi, tựa như chất lỏng sền sệt, nặng nề.
Một đao này của lão thất phu chưa thể lay động chuông vàng.
Kim Cương pháp tướng toàn thân vung kiếm, chém ra một đạo kiếm quang hình cung, giữa không trung mơ hồ có tiếng sóng biển.
Phốc!
Đầu lão thất phu cất tiếng bay lên, hắn bị một kiếm chém đầu, mà dự cảm nguy cơ của võ giả chưa tạo ra được tác dụng.
Di Tinh Hoán Đẩu!
Hứa Thất An thấy một màn như vậy, liền biết mình không đoán sai.
Hứa Bình Phong mang pháp khí Thiên Cổ cho Độ Nan Kim Cương mượn, vì chính là khắc chế dự cảm nguy cơ của võ phu.
“Tiền bối, lại đây!”
Hứa Thất An rống to.
Đầu cùng thân thể lão thất phu bạo lui, hướng phù đồ bảo tháp tới gần, trong quá trình đó, lão hòa thượng pháp linh lại hiện ra “Đại Trí Tuệ pháp tướng”, bánh xe ánh sáng xoay ngược, giảm xuống chỉ số thông minh của Kim Cương pháp tướng.
Khiến hắn không thể truy kích lão thất phu.
Hứa Thất An nhân cơ hội mở lòng bàn tay, nhắm lão thất phu, dùng sức chộp một cái, như là lấy đi món đồ nào đó trên người hắn.
Di Tinh Hoán Đẩu, hắn cũng thi triển buff này cho lão thất phu.
“Ngươi che chắn khí tức của ta?”
Lão thất phu đánh giá bản thân, lập tức phát hiện manh mối.
“Lão tiền bối, phiền ngươi thay ta chống đỡ nửa khắc đồng hồ, nửa khắc sau, ta chém hắn.”
Hứa Thất An trầm giọng nói.
“Có nắm chắc?” Lão thất phu nhíu mày.
Không đợi Hứa Thất An trả lời, lão hào sảng cười nói:
“Được, nửa khắc thì nửa khắc, lão phu chống đỡ thay ngươi.”
Khi nói chuyện, Kim Cương pháp tướng mượn dùng truyền tống, vô thanh vô tức xuất hiện phía sau bọn họ.
Ngự Phong Chu, Cơ Huyền đối với chiến đấu phía dưới coi như không thấy, lấy ra đỉnh nhỏ đồng xanh, miệng đỉnh nghiêng xuống dưới.
Mười mấy bóng người từ trong đỉnh rơi ra, có nam có nữ, có giang hồ khách, có người đọc sách, có bình dân mặc áo vải...
Những người này hôn mê bất tỉnh.
Bàn tay Cơ Huyền nhẹ nhàng ép, trong tiếng “Phốc phốc”, ngực mười mấy kí chủ long khí nổ tung ra sương mù máu, chết ngay lập tức.
Từng hư ảnh rồng vàng thoát ly kí chủ, đằng vân giá vũ, ý đồ chạy thoát.
Nhưng chúng nó đều bị vây ở trong vách chắn trận pháp hình thành, mặc kệ va chạm như thế nào, đều không thể rời khỏi Ngự Phong Chu.
“Thất ca?”
Hứa Nguyên Sương thấy thế, sửng sốt một phen, mờ mịt khó hiểu: “Ngươi giết kí chủ long khí làm chi?”
Long khí một khi thoát ly kí chủ, Thuật sĩ liền khó mang chúng nó thu lại nữa, vây khốn long khí như vậy, đều cần phụ thân tự mình ra tay.
Nhưng cho dù là phụ thân, cũng chỉ có thể vây khốn, không thể mang chúng nó tụ lại thu phục.
Trừ phi bọn họ có mảnh vỡ Địa Thư.
Cơ Huyền nhìn thoáng qua bóng lưng Hứa Bình Phong, thấy hắn chưa ngăn trở, cũng chưa mở miệng, liền cười nói:
“Muội tử, đây là kế hoạch thứ hai của quốc sư, giúp ta trở thành tam phẩm, để thành Tiềm Long có được một vị siêu phàm đích hệ.”
Hứa Nguyên Hòe khó nén được biểu cảm hâm mộ.