TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q3 - Chương 1023: Miêu Hữu Phương (2)

Hôm sau, sáng sớm.

Bên giường, trên mặt đất ném bừa bãi váy lụa, áo trong màu trắng, cái yếm màu trắng thêu hoa sen, đai lưng...

Hứa Thất An cảm giác có thứ ướt át mềm mại không ngừng đảo qua ở trên mặt, khiến hắn không thể an tâm ngủ nữa.

Trong mơ hồ mở mắt ra, dung nhan tuyệt đẹp của Lạc Ngọc Hành gần trong gang tấc, trong mắt nàng chứa tình ý, tinh tế hôn má, cổ cùng môi hắn.

? Trong đầu Hứa Thất An hiện lên một dấu chấm hỏi thật to, không quá xác định lên tiếng: “Quốc sư?”

Đây là quốc sư mà ta quen biết?

Là quốc sư lạnh nhạt như tiên tử, cao ngạo lạnh lùng cương liệt kia?

Nhìn lại hình tượng quá khứ của Lạc Ngọc Hành, Hứa Thất An thật sự không thể mang nữ nhân rơi vào trong ái dục trước mắt đặt dấu “=” với quốc sư Đại Phụng.

Lạc Ngọc Hành mím môi, khẽ cười nói: “Ngươi tối hôm qua không phải hôn rất vui vẻ sao, ừm, cảm giác quả thật không tệ.”

“...”

Hứa Thất An đờ đẫn nằm, không dám có lấy một cử động nhỏ.

Một đôi cánh tay trắng muốt của Lạc Ngọc Hành từ trong chăn vươn ra, ôm cổ hắn, dịu dàng nói:

“Tối hôm qua coi như ra sức, nhưng không đủ, ta vẫn muốn.”

Nhân cách “Dục”? Hứa Thất An giật mình, mơ hồ có phán đoán.

Có lẽ là cái khác, trong thất tình còn có một nhân cách “hỉ”, cũng là cảm xúc phi thường chính diện... Trong lòng hắn nói thầm.

Đối với đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành cầu hoan, Hứa Thất An đương nhiên sẽ không từ chối, xoay người một cái liền mang nàng đè ở trên người, tiếp theo, chăn bông phập phồng có trật tự.

“Ta vẫn muốn.”

“Được.”

“Ta vẫn muốn.”

Thật là nhân cách “Dục”.

“Được.”

“Ta vẫn muốn.”

“Quốc sư, dùng bữa trưa trước đi.”

“Tu vi của ngươi với ta, sớm không cần dùng bữa nữa.”

“Không, ta vẫn phải dùng bữa, ta là võ phu mà.”

“Có phải không được rồi hay không?” Lạc Ngọc Hành giận dữ nói.

“A, ngươi sợ là không biết sự lợi hại của võ phu.”

...

“Ta vẫn muốn.”

“Quốc, quốc sư, hoàng hôn rồi nha...”

“Ta mặc kệ ta mặc kệ, ngươi có phải không được hay không?”

“Hừ, ngươi quá xem nhẹ thể lực của võ phu rồi.”

...

“Quốc sư, trời tối, để ta ăn miếng cơm đi.”

“Một lần cuối cùng.”

“... Được.”

“Quốc sư, ngươi không mệt sao?”

“Bớt nói nhảm, ngươi hôm nay không được xuống giường.”

...

“Quốc sư, trời sáng rồi...”

Một khắc nào đó, hắn từ trong chăn thò đầu, thấy ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng rõ.

Trong nháy mắt này, Hứa Thất An vui quá mà khóc.

Sau khi trời sáng, nhân cách chuyển đổi, nhân cách “Dục” sẽ rời khỏi, hắn có thể từ trong hang sói bò ra rồi.

Từ giờ Tý đêm qua bắt đầu, hai đêm một ngày, hắn thế mà thật sự chưa từng xuống khỏi giường.

Rốt cuộc kết thúc rồi, hôm nay ai cũng không giữ ta lại được, Jesus đến đây cũng vô dụng, ta nói... Trong lòng Hứa Thất An nổi hung nghĩ.

Ham muốn trong mắt Lạc Ngọc Hành dần dần tiêu tán, ý nghĩa nhân cách bắt đầu chuyển đổi.

Nàng ôm chăn ngồi dậy, nhìn giường hỗn độn không chịu nổi, khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt mang theo xấu hổ.

“Quốc sư, ta còn có việc cần làm, ngươi nếu là mệt, không ngại nghỉ ngơi thêm một lúc.”

Hứa Thất An chịu đựng thận đau mỏi, xốc chăn xuống giường, đang muốn cúi người đi nhặt quần áo rải rác ở trên mặt đất.

“Đợi một chút.”

Lạc Ngọc Hành đột nhiên giữ chặt tay hắn.

Hứa Thất An vẻ mặt cứng ngắc quay đầu lại, thấy trong đôi mắt đẹp của mỹ nữ quốc sư bao hàm sợ hãi, nghe thấy nàng sợ hãi nói:

“Hôm nay ta nghiệp hỏa quấn thân, nói không chừng khi nào sẽ thiêu đốt mà chết, ngươi song tu với ta trước một lần, bằng không ta sợ ~”

Trong lòng Hứa Thất An trầm xuống, gian nan giật giật khóe miệng: “Nhưng chúng ta đã song tu một ngày hai đêm rồi, ngươi không có việc gì chứ.”

Lạc Ngọc Hành khẽ lắc đầu, mím môi, tư thái điềm đạm đáng yêu: “Nhưng vẫn có xác suất nghiệp hỏa mất khống chế, chỉ cần không phải có mười phần nắm chắc, trong lòng ta liền không yên tâm.”

Quốc sư của ta thật sự quá vững vàng rồi... Vẻ mặt Hứa Thất An hiện ra vặn vẹo rất nhỏ.

Màn che bắt đầu nhẹ nhàng lay động, kéo dài không thôi.

...

Đến giữa trưa, Hứa Thất An tới một gian phòng trống, gọi ra phù đồ bảo tháp, một hơi lên lầu ba.

Mộ Nam Chi cho rằng nam nhân thối này là tới dỗ mình, vội lạnh mặt, chắp hai tay, làm ra một bộ tư thái xuất gia.

Nào ngờ Hứa Thất An cũng không nhìn nàng, đi thẳng đến trước người lão hòa thượng tháp linh, ngồi xếp bằng dưới đất, trầm giọng nói:

“Đại sư, ta ngộ rồi.”

Lão hòa thượng tháp linh sửng sốt, rất vui sướng: “Ngươi ngộ cái gì?”

Trên mặt Hứa Thất An vô hỉ vô bi: “Sắc tức là không.”

Lão hòa thượng tháp linh càng thêm kinh ngạc, mỉm cười gật đầu: “Thiện!”

Mộ Nam Chi mở to mắt, khó có thể tin.

...

Thành Ung Châu, sòng bạc Lục Bác.

Trong miệng Miêu Hữu Phương ngậm một chuỗi mứt quả, đủng đỉnh đi vào sòng bạc. Hắn tướng mạo thường thường, làn da ngăm đen, hai mắt sáng ngời có thần, cho người ta một loại cảm giác tháo vát, khôn khéo.

Nhưng lại không có loại nói năng ngọt xớt kia của lưu manh ngoài đường, khí chất sắc bén, thần thái đoan chính.

Sau khi nhìn quanh một vòng, Miêu Hữu Phương cất bước đi về phía một bàn lắc xúc xắc.

Hắn đến sòng bạc có hai việc: Một, tới gặp Liễu Lãng chủ sòng bạc. Hai: bạc trên người sắp tiêu hết rồi, tới nơi này kiếm chút lộ phí.

Kẻ lắc xúc xắc hô to “Mua xong bỏ tay”.

Con bạc bên cạnh bàn nhao nhao đặt cược, ánh mắt nóng cháy đuổi theo chuông lắc, hưng phấn hô “Đại” hoặc “Tiểu”.

Vành tai Miêu Hữu Phương khẽ động, nghe ra xúc xắc trong chuông lắc bị người ta giở trò rồi.

Sòng bạc đều như vậy, mở cửa làm ăn, sao có thể dựa hết vào vận khí? Hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ giở một chút thủ đoạn.

Nhưng không sao, mặc kệ sòng bạc chơi xấu như thế nào, hắn cũng sẽ không thua.

Đây là kinh nghiệm rất nhiều lần trước kia tổng kết.

Đại khái từ hơn một tháng trước, Miêu Hữu Phương liền phát hiện vận khí của mình đột nhiên tốt lên.

Vô luận đi đến đâu, cũng có thể có kỳ ngộ không tệ, ban đầu, ngay cả tiểu thư nhà phú hộ trong thôn trấn quê nhà cũng chẳng hiểu sao ái mộ hắn.

Nhưng Miêu Hữu Phương là người trẻ tuổi có lý tưởng, dứt khoát kiên quyết từ chối thiên kim nhà giàu bày tỏ tình yêu, tiếp tục bước lên lữ trình du lịch giang hồ của hắn.

Ở trong quá trình du lịch giang hồ, hắn thường thường kết giao giang hồ hào hiệp, gặp tiền bối đôn hậu chỉ điểm, được các tiên tử ưu ái.

Ở trong một lần xã giao cùng các thiếu hiệp ăn chơi đàng điếm, nhất thời vô ý, bị hoa khôi cướp zin, Miêu Hữu Phương xấu hổ giận dữ muốn chết, đồng trinh của hắn là muốn cho thê tử tương lai.

Vì thế thề, không bao giờ uống rượu nữa.

Sau đó, ngày hôm sau, hắn lại cùng hoa khôi lên giường một lần...

Ngày vui ngắn chẳng tày gang, lúc Miêu Hữu Phương du lịch ở Thanh Châu, gặp được một cao thủ, khác với trước kia gặp được cao thủ chắc chắn có thể kết giao, đám người đó lần này gặp được, tính tình cổ quái, một lời không hợp liền đánh nhau to.

May mắn lúc ấy có mấy người bạn tốt của hắn trải qua, ra tay giúp đỡ, cộng thêm bản thân có chút bản lãnh, thủ đoạn, đã hiểm lại càng hiểm hơn đào tẩu.

Sau đó, dưới các loại trùng hợp cùng may mắn, hắn thành công tránh né đám người đó đuổi giết, tới Ung Châu.

Chỉ ở sòng bạc thời gian hai nén hương, hắn đã thắng bốn trăm lượng bạc, trước người chất đống tràn đầy.

Khi hắn thắng đến sáu trăm lượng, một vị tráng hán trông coi sòng bạc đã đi tới, trầm giọng nói: “Huynh đệ, ông chủ của chúng ta muốn gặp ngươi.”

Đến rồi... Miêu Hữu Phương nhìn hắn một cái, mặt không biểu cảm gật đầu, thu hồi bạc vụn, nén bạc trước người, mang túi tiền phồng lên xách ở trong tay, nói:

“Dẫn đường!”