TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q3 - Chương 1022: Miêu Hữu Phương (1)

Trong phòng ngủ, bên giường, mấy ngọn nến mang đến vầng sáng màu lửa.

Mặt Lạc Ngọc Hành một nửa bị nhuộm thành màu vỏ quất ôn nhuận, một nửa bị bóng ma bao trùm, chính như hình tượng nàng giờ phút này dục nữ cùng tiên tử đan xen.

Ở trong mắt Hứa Thất An, có sức quyến rũ khó che giấu.

Lạc Ngọc Hành kinh ngạc giận dữ đan xen, cũng kèm theo cảm xúc bối rối.

Nàng biết lúc này, Hứa Thất An xuất hiện sẽ tạo thành dụ hoặc lớn bao nhiêu đối với mình.

Đồng thời, dốc sức đối kháng nghiệp hỏa, nàng không có dư sức mang tiểu tử này treo ở trên phi kiếm đưa đến cách xa vạn dặm. Không phải thật sự không làm được, chỉ là, nếu làm như vậy, nhất định không thể áp chế nghiệp hỏa nữa.

Đến lúc đó, bên cạnh không ai song tu, ngược lại chỉ còn đường chết.

Lạc Ngọc Hành nghiến răng nghiến lợi nói: “Hứa Thất An, ngươi muốn dùng sức mạnh?”

Ngươi nói gì vậy, đi lên đội nón cao, ta sẽ bị loạn quyền đánh chết... Hứa Thất An đóng cửa, tới gần bên giường, ở trong ánh mắt khẩn trương lại cảnh giác của Lạc Ngọc Hành dừng lại.

“Quốc sư, ta muốn hỏi là, nếu tối nay không song tu, ngươi ngày mai chắc chắn phải song tu với ta, bằng không không chống lại được nghiệp hỏa.”

Lạc Ngọc Hành lạnh như băng nhìn hắn, chưa đáp lại.

“Ngày mai, là một loại nào trong thất tình?” Hứa Thất An hỏi.

“Thất tình xuất hiện không có quy luật.”

Lạc Ngọc Hành nhìn hắn, ánh mắt không chịu khống chế từ khuôn mặt tuấn lãng của Hứa Thất An dời xuống, lướt qua ngực, bụng... Nàng cố gắng thu hồi ánh mắt, bắt buộc mình không đi nhìn.

Hứa Thất An gật gật đầu, ngồi xuống bên giường, giọng điệu nghiêm túc tham thảo:

“Đã như vậy, ngươi làm sao phán đoán một nhân cách tiếp theo nguyện ý song tu với ta? Nếu nàng không muốn, cũng bướng bỉnh từ chối, nên làm cái gì bây giờ.”

Lạc Ngọc Hành nghe vậy, đôi lông mày thanh tú vừa dài vừa thẳng nhẹ nhàng nhíu lại, suy nghĩ một lát, giọng điệu lạnh nhạt đáp lại: “Ở giữa sống chết, ta sẽ làm ra lựa chọn chính xác.”

Hứa Thất An đột nhiên đặt tay ở trên đùi Lạc Ngọc Hành: “Đã như vậy, ngươi sao không chịu song tu với ta.”

Thân thể mềm mại của Lạc Ngọc Hành run lên, khoảng cách hai người rất gần, cho nên Hứa Thất An có thể rõ ràng thấy cổ nàng nổi một tầng da gà.

“Ta chết cũng sẽ không song tu với ngươi.”

Nàng dựng ngược lông mày lá liễu.

“Ngươi xem ngươi xem!” Hứa Thất An chỉ trích.

“Ngươi sao khẳng định nhân cách khác sẽ không giống ngươi, chết cũng không song tu với ta.”

“... Cút ra ngoài.” Lạc Ngọc Hành không còn lời nào để chống đỡ, chỉ có thể phát giận.

Hứa Thất An tin tưởng, Lạc Ngọc Hành trạng thái bình thường, là nguyện ý song tu với hắn, thứ nhất là trong lòng có hảo cảm giữa nam nữ, thứ hai là song tu là điều bắt buộc.

Nhưng nghiệp hỏa phát tác trong lúc, tính cách sẽ sinh ra cự biến hóa lớn, thậm chí có thể trở thành là một khác trọng nhân cách. Làm việc tác phong, liền có thật lớn tương phản.

Ví dụ như nhân cách “nộ” này, tính cách cương liệt, nóng nảy dễ giận, mang chút kháng cự nho nhỏ kia trong lòng Lạc Ngọc Hành phóng đại đến cực hạn.

Chết sống không chịu song tu với hắn.

Hứa Thất An lúc ở nhà ngoài, đột nhiên ý thức được, Lạc Ngọc Hành hôm qua nói với hắn trong trạng thái “thất tình”, nàng sẽ thất thố, làm ra quyết định không hợp với ngày xưa.

Cái này có phải Lạc Ngọc Hành đang uyển chuyển nói cho hắn, đừng bị nhân cách trong trạng thái thất tình ảnh hưởng, kiên trì dựa theo kế hoạch làm việc, bảy ngày song tu, một ngày cũng không thể thiếu hay không.

Lấy tính cách quốc sư, khẳng định sẽ không nói trắng ra: Mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng phải kiên trì song tu.

“Quốc sư, đêm dài đằng đẵng, nên song tu rồi.”

Hứa Thất An làm bộ không nghe thấy nàng quát, tự mình cởi quần áo.

Trường bào cởi xuống, tùy tay vứt ở một bên, rất nhanh áo trong cũng cởi xuống, thân trên cường tráng, tràn ngập nam tính dương cương của Hứa Thất An lộ ra ở trong mắt Lạc Ngọc Hành.

Hơi thở của nàng chợt dồn dập thêm vài phần, phẫn nộ đứng dậy: “Ngươi không cút, ta đi.”

Dứt lời, ngay cả giày cũng chưa xỏ, lập tức xuống giường, thất tha thất thểu đi ra ngoài.

Hứa Thất An túm chặt cánh tay của nàng, trong giãy dụa, hai người song song ngã trên giường.

Ở trong tiếng rên rỉ của Lạc Ngọc Hành, Hứa Thất An cảm giác được ngực mang thứ nào đó mềm mại cao ngất đè ép thật sâu.

“Bốp!”

Lạc Ngọc Hành trở tay tát một cái, thanh thúy vang dội.

Trong bóng đêm, hai người bảo trì tư thế té ngã, nam trên nữ dưới, hai đôi mắt đối diện.

Không khí ái muội lên men ở giữa bọn họ, Lạc Ngọc Hành hít hơi thở nam tính, cảm nhận được hắn hít thở nóng rực, hai má nóng rát, ánh mắt dần dần mê ly.

Nàng không thể làm phản thân thể của mình, nàng cần song tu để xua tan nghiệp hỏa.

Vì đối kháng nhu cầu của thân thể, Lạc Ngọc Hành nhẹ nhàng cắn rách môi, đạt được tỉnh táo ngắn ngủi, sau đó lại vung bàn tay.

Nhưng một lần này nàng chưa thể thành công, cổ tay bị Hứa Thất An túm chặt, bị đặt ở đỉnh đầu. Tiếp theo, một tay khác cũng bị đè lại.

Hứa Thất An cúi đầu, hôn nhẹ lên má Lạc Ngọc Hành, làn da nhẵn nhụi, mùi thơm phả vào mũi.

Hắn hôn khuôn mặt mấy cái, liền mang môi vùi vào cổ quốc sư, hoặc liếm hoặc hít hoặc hôn.

Thân thể yêu kiều của Lạc Ngọc Hành cứng ngắc, cả người nổi da gà.

Nàng sững sờ nhìn tấm màn ở đỉnh đầu, trong mắt có mê mang, xấu hổ, kháng cự, cùng với một tia mê luyến.

Cho dù là đêm qua, nàng cũng chưa từng trải qua nụ hôn thân thiết như thế.

Loại cảm thụ mới lạ này vừa xấu hổ vừa trầm mê, nàng chậm rãi tuân theo ý chí trong tâm, không kháng cự nữa.

Lúc này, bên tai truyền đến thanh âm của Hứa Thất An: “Quốc sư, thả lỏng chút, trước lạ sau quen, sáng mai ta liền nằm trên giường bất động, đổi ngươi tới.”

Lạc Ngọc Hành giận dữ, đưa tay đi xé miệng của hắn.

Hai người kịch liệt đấu tranh, giường theo đó lay động, suýt nữa đánh nhau.

May mắn lúc này Lạc Ngọc Hành chịu khổ nghiệp hỏa thiêu thân, một thân tu vi không thể thi triển, nếu không Hứa Thất An đã bị một phát lưu tinh kiếm đưa đi xa tám trăm dặm.

Hứa Thất An túm chặt chăn bông gấp chỉnh tề, che phủ bọn họ, hai người ở trong chăn tiếp tục vặn vẹo.

Từ từ, Lạc Ngọc Hành phản kháng càng lúc càng nhỏ, cuối giường, một đôi bàn chân nhỏ trắng noãn linh lung lộ ra, tiếp theo, một đôi chân to đè lên.

Theo gót chân nho nhỏ đột ngột căng cứng, mu bàn chân gấp khúc như cánh cung, toàn bộ giãy dụa của Lạc Ngọc Hành theo đó biến mất.

Hai tay nàng nắm chặt ga giường, môi đỏ mọng khẽ hé, ánh mắt trống rỗng nhìn màn che nóc giường, không động đậy như cam chịu.

Không biết qua bao lâu, tiểu tử chiếm hết tiện nghi kia như chưa thỏa mãn, chẳng biết xấu hổ nói:

“Quốc sư, đến, lật người lại.”

“Hứa Thất An, ngươi đừng quá đáng...” Lạc Ngọc Hành nghiến răng nghiến lợi.

Lại bắn đầu vặn vẹo đánh nhau.

“Quốc sư, ngươi có muốn biết đầu gối mình có thể đụng tới bả vai hay không?”

“Hứa Thất An, ngươi tìm chết sao?”

“Thử xem.”

“...”

...