Sau khi buổi chầu kết thúc, nội dung tình báo quân sự hỏa tốc tám trăm dặm kia nhanh chóng truyền bá.
Mỗi quan lại kinh thành đều đang truyền, không có ai cũng đè giọng nói, đóng cửa lại mà nói. Lấy tư thái đã mau lẹ, lại áp lực phát tán.
Ở trước đó, hoàng cung tường đỏ tầng tầng trùng điệp, cung Cảnh Tú chỗ Trần phi.
Lâm An dung mạo tươi đẹp, mắt quyến rũ đa tình vừa thỉnh an xong mẫu phi, ở lại cung Cảnh Tú trò chuyện với nàng.
Trần phi uống trà dưỡng sinh, nhìn con gái lấp lánh tươi đẹp, nội mị phong tình, thở dài:
“Ngụy Uyên dẫn quân xuất chinh, lại sẽ là một quân công lớn đến mức làm người ta thèm thuồng. Ngụy Uyên này, là uy hiếp lớn nhất cho vị trí đông cung của Thái tử ca ca con, nhưng cũng là nền tảng vững vàng nhất của Thái tử.”
Lâm An nhấp một ngụm trà, mang cái miệng nhỏ nhắn thấm ướt kiều diễm ướt át, không đáp lại.
Làm một công chúa, nàng hiển nhiên là không hợp cách, nhưng dưới mưa dầm thấm đất, trình độ là có một chút xíu như vậy, không khó lý giải ý tứ câu này của mẫu phi.
Ngụy Uyên là ủng hộ tứ hoàng tử, một điểm này không thể nghi ngờ, bởi vì Ngụy Uyên là hoạn quan ra từ trong cung Phượng Tê.
Nhưng Ngụy Uyên cũng là “nền móng” vững vàng nhất của Thái tử. Phụ hoàng đa nghi, mà Ngụy Uyên công cao chấn chủ, tự nhiên không có khả năng để tứ hoàng tử làm Thái tử.
Trần phi cảm khái: “Ngụy Uyên nếu có thể chết ở trong chiến trường thì tốt rồi.”
Nghe được câu này, Lâm An nhíu nhíu mày, không phải bất mãn mẫu phi nguyền rủa Ngụy Uyên, nàng và Ngụy Uyên lại không có tình cảm gì.
Nàng chỉ là cảm thấy, giọng điệu, vẻ mặt mẫu phi khi nói câu này, trong mong đợi lộ ra khẳng định, đúng, chính là khẳng định.
Giống như biết sự kiện nào đó, nhưng ở trước khi có kết luận, lại có chút thấp thỏm, không dám hoàn toàn xác định.
Nhị công chúa có sự ngây thơ lan man của thiếu nữ, đương nhiên không có tiêu chuẩn quan sát sắc mặt giọng nói thâm hậu, nhưng nữ nhân trước mắt này là mẹ đẻ của nàng, là một trong những người nàng quen thuộc nhất.
Đang tán gẫu, ánh sáng ngoài cửa bị cản lại một phen, Thái tử bước qua bậc cửa, vội vã tiến vào, hô to: “Mẫu phi, mẫu phi...”
Lâm An quay đầu nhìn lại, thấy anh ruột mình tiến vào phòng, vẻ mặt hắn rất phức tạp, trong kích động xen lẫn tiếc hận, trong vui sướng lại lắng đọng cực kỳ bi ai.
Trần phi cười cười, nói: “Thái tử mau mời ngồi.”
Gọi cung nữ rót trà cho Thái tử.
Thái tử khoát tay, tỏ vẻ mình không cần, cũng đuổi đi cung nữ, ngồi xuống ở bên giường mềm trải tơ lụa vàng tươi, dừng thật lâu, mới chậm rãi nói:
“Mẫu phi, Ngụy Uyên... Chết trận ở đông bắc rồi.”
Vẻ mặt hai mẹ con đồng thời đọng lại, vài giây sau, thể hiện ra hai sắc mặt hoàn toàn khác nhau.
Khuôn mặt Lâm An hơi trắng bệch, trong chấn kinh xen lẫn mờ mịt cùng lo lắng.
Trần phi là mừng như điên, phần vui sướng này thật sự quá lớn, đến nỗi thân thể khẽ run run, giọng điệu cũng run run theo: “Thật sao? !”
Thái tử gật đầu, cho trả lời khẳng định: “Văn thư hỏa tốc tám trăm dặm, tối hôm qua đến. Sáng nay phụ hoàng lâm thời triệu tập buổi chầu bàn bạc việc này. Tin tức Ngụy Uyên chết trận, rất nhanh sẽ truyền khắp kinh thành. Mười vạn đại quân, chỉ rút về được hơn một vạn sáu ngàn người, một trận chiến này, Đại Phụng ta tổn thất thê thảm nặng nề.”
Trần phi hưng phấn khuôn mặt ửng đỏ, tỏ ra cảnh xuân đầy mặt, cho dù một con trai một con gái đã sớm trưởng thành, nàng vẫn có phong vận riêng, không tỏ ra già nua chút nào.
“Chỉ cần có thể đi lên ngôi vị hoàng đế, hy sinh cần thiết lại tính là gì?” Trần phi nói năng có khí phách.
Như là đang dạy dỗ Thái tử, lại giống như là đang an ủi mình.
Thái tử gật gật đầu, lại cảm khái: “Ngụy Uyên chết có chút đáng tiếc, người này cái nhìn đại cục rất mạnh, bản cung còn từng hy vọng xa vời tương lai sau khi đăng cơ, hắn sẽ tiếp nhận sự thật, góp sức cho bản cung.”
Ở đây chỉ có ba người như chân với tay, Thái tử nói chuyện không kiêng dè.
“Thái tử, tật xấu lớn nhất của con chính là thích nghĩ ngợi lung tung, thích chờ đợi một số chuyện không có khả năng.”
Trần phi răn dạy một tiếng, khuôn mặt kiều mỵ lộ ra nụ cười, nói: “Bữa trưa ở lại cung Cảnh Tú ăn, uống với mẫu phi vài chén. Ngụy Uyên chết, tâm bệnh của mẫu phi rốt cuộc loại trừ, cả người thoải mái.”
Thái tử cũng cười lên: “Được, hôm nay con bầu bạn mẫu phi uống cho sảng khoái.”
Lâm An im lặng nhìn bọn họ, nhìn hai người huyết mạch tương liên với mình, nàng bỗng nhiên dâng lên bi thương mãnh liệt.
Loại bi thương này bắt nguồn từ cô độc, lời bọn họ nói, việc bọn họ làm, chuyện bọn họ vì nó mà cao hứng, chuyện vì nó mà phẫn nộ... Nàng lại khó sinh ra tán đồng cùng cộng tình như trước nữa.
Không biết khi nào, mình và bọn họ đã càng lúc càng xa.
Buổi chầu sớm kết thúc chưa bao lâu, một tờ giấy thông qua con đường bí ẩn truyền qua nhiều tầng, cuối cùng rơi vào trong tay thị vệ trưởng Đức Hinh uyển.
Hắn mở ra nhìn thoáng qua, lập tức sắc mặt biến đổi hẳn, chạy vội về phía phòng ngủ của Hoài Khánh.
Lúc này Hoài Khánh đã rời giường, ngồi ở phòng ngoài hưởng dụng bữa sáng, nàng nhìn thị vệ trưởng vội vàng chạy tới, dừng ở ngoài cửa, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”
Thị vệ trưởng không nói, vượt qua bậc cửa, nơm nớp lo sợ đưa tờ giấy lên.
Hoài Khánh nhíu mày, mang theo một chút nghi hoặc, tiếp nhận tờ giấy bắt đầu đọc.
Chỉ thấy, khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp của nàng từng chút một tái nhợt đi, ngay cả môi cũng mất đi màu máu.
Cứ như vậy thật lâu thật lâu, nàng choàng tỉnh, tựa như nhớ tới cái gì, thất thanh nói: “Mẫu hậu! !”
Hoài Khánh nhanh chóng đứng dậy, chạy khỏi phòng ngủ, tới thư phòng, từ trong một quyển sách sử rút ra một phong thư.
Nàng mang thư thu vào ở trong tay áo, xách làn váy, lại chạy đi thư phòng.
Thư là Ngụy Uyên trước khi xuất chinh cho nàng, lúc ấy còn có một câu nhắc nhở:
“Phong thư này, ở thời điểm thích hợp giao cho mẫu hậu ngươi.”
Cái gì là thời điểm thích hợp, Hoài Khánh lúc ấy chưa hiểu, bây giờ, nàng đã hiểu.
Nàng là một đường chạy như điên đến cung Phượng Tê, hai cung nữ đuổi theo ở phía sau thở hồng hộc, chống hông, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng không sống được nữa.
Trong cung Phượng Tê, hoàng hậu ngồi ở trước bàn pha trộn hương liệu. Nàng mặc hoa phục kim la túc loan, đầu đội tiểu phượng quan, xinh đẹp động lòng người, ung dung quý giá.
Vị tuyệt sắc đại mỹ nhân ở sâu trong hậu cung này, tựa như ngay cả thời gian cũng không nỡ hủy hoại dung nhan khuynh thế của nàng.
Toàn bộ kinh thành, trừ hoàng hậu lúc trẻ tuổi so với ta kém một bậc, nữ tử khác, đều so với ta kém mười bậc trăm bậc —— trích lời Mộ Nam Chi.
Đây là đánh giá phi thường cao.
Bởi vì ở trong mắt vương phi, nữ tử thiên hạ chỉ có hai loại, một loại là Mộ Nam Chi, một loại là nữ tử trong thiên hạ.
Có thể khiến một người tự kỷ cuồng như vậy thừa nhận giá trị nhan sắc, có thể nghĩ mà biết.
“Nghĩ như thế nào đến thỉnh an ta?”
Hoàng hậu thấy con gái tới, cười cười.
Nàng cười tao nhã, đoan trang quý giá, cũng chưa bởi vì con gái đến bày ra quá nhiều nhiệt tình.
Hoàng hậu vẫn là hoàng hậu kia, dịu dàng, đoan trang trước sau như một.
Ở trong mắt người ngoài, hoàng hậu là nữ tử dễ thân cận, tính cách dịu dàng, như mẫu nghi thiên hạ thật sự.
Ví dụ như Hứa Thất An từng khoa trương khắp nơi hoàng hậu tính tình dịu dàng không làm ra vẻ gì hết, cùng với càng nhiều người giống hắn.
Nhưng ở trong mắt Hoài Khánh, đây mới là lạnh nhạt thật sự.
Trong ấn tượng của Hoài Khánh, mẫu hậu này vĩnh viễn là đoan trang hơn nữa lạnh nhạt, dịu dàng lại rụt rè, rụt rè tới mức ngay cả nàng đứa con gái này cũng rất khó tới gần.
“Ngụy Công, chết trận ở tổng đàn Vu Thần giáo rồi.”
Hoài Khánh lời ít mà ý nhiều.
Sau đó, nàng nhìn thấy vị nữ nhân tao nhã đoan trang, làm hoàng hậu làm tới mức không bắt bẻ được gì này, lần đầu mất đi phong thái.
“Ngươi nói dối!”
Nàng đột nhiên hét lên một tiếng, mắt phượng trợn trừng, ánh mắt nhìn Hoài Khánh không giống nhìn con gái, mà là kẻ thù.
Hoài Khánh chăm chú nhìn mẫu thân, trong đôi mắt sáng như nước mùa thu hiện lên bi thương.
Thứ Hứa Thất An có thể đoán được, nàng tự nhiên cũng có thể đoán được, trong vụ án Phúc phi, đã nói rõ rất nhiều thứ.
Nàng mang phong thư đặt lên bàn, thản nhiên nói: “Ngụy Công trước khi xuất chinh, bảo ta chuyển thư cho người.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Bước ra khỏi bậc cửa, rời phòng, nàng chưa lập tức rời khỏi, ở trong đình viện chờ đợi một lát, thẳng đến lúc bên trong truyền đến tiếng khóc xé tim xé phổi của hoàng hậu.
Từng tiếng trào máu, đau thấu nội tâm.
Hoài Khánh ngẩng đầu, trong ngày mùa thu tiêu điều, giữa tầng mây màu trắng, tựa như lại thấy được nam nhân ôn hòa nho nhã kia.
Ngụy Công, ngươi và bà ấy, rốt cuộc có chuyện xưa thế nào...
...