Ngụy Uyên đánh hết quốc lực Vu Thần giáo, công hạ tổng đàn, hiểm quan trở ngại quân đội Đại Phụng không còn tồn tại. Đây là cơ hội ngàn năm mới có một lần.
“Vương ái khanh...”
Nguyên Cảnh đế khoát tay, lời nói thấm thía: “Cực kì hiếu chiến rồi nha.”
Vương Thủ phụ nhìn hoàng đế ngồi cao trên ghế rồng, ngập ngừng muốn nói, ảm đạm lui về.
Ông lui một lần này, bánh xe lịch sử chuyển hướng về một phương hướng khác. Người đời sau khi một lần nữa nhìn lại đoạn lịch sử này, sau khi phân tích quốc lực Đại Phụng cùng Vu Thần giáo, đối chiếu tổn thất hai bên, nhất trí cho rằng Đại Phụng lúc này, nếu là có thể hạ quyết tâm, đặt vào quốc lực mười mấy năm tương lai, xuất chinh Vu Thần giáo.
Như vậy Vu Thần giáo quái vật lớn hùng cứ sáu vạn dặm non sông đông bắc mấy ngàn năm này sẽ ầm ầm sụp đổ, khó trỗi dậy nữa.
Vô số người đời sau bóp cổ tay thở dài.
Về phần vị thần quân sự áo xanh kia hy sinh thân mình ở Tĩnh Sơn thành, trong sách sử đánh giá là: Kéo dài cho Trung Nguyên một hơi.
Nguyên Cảnh đế không nhìn Vương Thủ phụ lui về đội ngũ nữa, quay sang nhìn quét quần thần, “Chư công cảm thấy, việc này giải quyết hậu quả như thế nào?”
Binh bộ thượng thư bước ra khỏi hàng, chắp tay nói:
“Thần cho rằng, nên từ các châu tiếp giáp với ba châu Tương Kinh Dự điều động hai vạn binh lực, hỏa lực tập trung biên giới, tàn quân rút về cũng ở lại ba châu biên cảnh, để ngừa Vu Thần giáo vồ ngược.
“Mặt khác, Ngụy Công đã hy sinh thân mình, bệ hạ còn phải phái một vị thống quân khác đi qua.”
Nguyên Cảnh đế nhìn hắn, thấy hắn không nói tiếp, liền gật đầu nói: “Trần ái khanh nói rất phải.”
Lúc này, Binh bộ thị lang Tần Nguyên Đạo ra khỏi hàng, nói: “Bệ hạ nếu là chủ hòa, vậy nên nhanh chóng bàn bạc công việc tương quan, xác nhận sứ giả phái đi đông bắc đàm phán hòa bình.”
Binh bộ thị lang Tần Nguyên Đạo là đế phái kiên định không dời, mặc chung cái quần với Viên Hùng bị biếm làm Đô Sát viện hữu đô ngự sử, hai người là nhân vật trung tâm của đế phái.
Binh bộ thượng thư làm Ngụy đảng hung dữ trừng mắt nhìn Tần Nguyên Đạo.
Hắn cố ý không đề cập tới đàm phán hòa bình, là trong lòng, còn có tâm tư chiến một trận với Vu Thần giáo, báo thù cho Ngụy Uyên.
Nguyên Cảnh đế chậm rãi gật đầu: “Thiện.”
Sau khi Tần Nguyên Đạo trở về vị trí, Hộ bộ thượng thư theo sát sau bước ra khỏi hàng, nói: “Trợ cấp sĩ tốt, nên định đoạt như thế nào?”
Lời vừa nói ra, trong điện lâm vào tĩnh mịch.
Thời gian rất lâu không có ai nói chuyện.
Nguyên Cảnh đế chậm rãi nói: “Các khanh ý đồ như thế nào?”
Liên tục hỏi ba lượt, không ai ứng đối.
Nguyên Cảnh đế lại mang ánh mắt nhìn về phía Viên Hùng, vị “tùy tùng” trung thành này của hoàng đế ánh mắt né tránh, không nói một lời.
Chuyện trợ cấp này, liên quan rất lớn, phi thường lớn.
Dựa theo luật pháp Đại Phụng quy định, bộ binh chết trận, cho người nhà ba năm toàn bộ định mức quân lương 36 thạch gạo, đổi thành bạc, chính là 18 lượng. Cả đời sau đó, mỗi tháng cho 3 - 6 đấu gạo.
Kỵ binh chết trận, cho 72 thạch gạo, đổi thành bạc là 36 lượng, cả đời sau, mỗi tháng cho 6 - 10 đấu gạo.
Theo thứ tự hướng lên trên, binh chủng khác nhau, chức quan khác nhau, tiền cấp trợ cũng khác nhau, đều nghiêm khắc điều lệ chế độ.
Ngoài ra, còn có một quy tắc, cũng là nguyên nhân khiến chư công triều đình lâm vào tĩnh mịch:
Chiến bại, trợ cấp giảm phân nửa!
Hộ bộ thượng thư đưa ra vấn đề tiền trợ cấp, tiền trợ cấp chỉ là mặt ngoài, liên lụy sau lưng, thật sự khiến chư công ném chuột sợ vỡ đồ, là định tính cho chiến dịch này.
Trận này, là thắng, hay là bại?
Trong sự trầm mặc, Vương Thủ phụ bước ra khỏi hàng, đau kịch liệt nói: “Ngụy Uyên công hãm tổng đàn Vu Thần giáo, khơi dòng lịch sử Đại Phụng, trận này, là Đại Phụng ta lấy được toàn thắng.”
Lập tức, có người hưởng ứng, có người trầm ngâm, có người cực kỳ bi ai.
Nguyên Cảnh đế chậm rãi gật đầu, nhưng chưa đáp lại Vương Thủ phụ, mà là nói:
“Trẫm có chút mệt rồi, việc này liên quan trọng đại, ngày mai lại bàn tiếp.”
Lão thái giám cao giọng nói: “Bãi triều!”
...
“Phành phành...”
Cửa phòng uể oải vang hai lần, thể hiện người gõ cửa cũng có chút trầm lặng.
Hứa Nhị thúc hôm nay nghỉ tỉnh lại, nhìn nhìn thê tử bên gối nét ngủ ngây thơ, tiếng đập cửa không vang, cho nên chưa đánh thức nàng.
Tu vi Hứa Nhị thúc, bên ngoài có chút gió thổi cỏ lay, sẽ lập tức tỉnh lại.
Hắn rời khỏi ổ chăn ấm áp, khoác bộ quần áo, đi đến phòng ngoài mở cửa ra.
“Ninh Yến?”
Cháu trai đứng ở cửa, hắn mặt không biểu cảm, trong ánh mắt ngưng kết sự u ám.
Lòng Hứa Nhị thúc đột nhiên trầm xuống, hắn quá hiểu đứa cháu này, một ánh mắt, một giọng điệu của cháu, Hứa Nhị thúc đều có thể hiểu ra suy nghĩ của đứa cháu.
Hiểu con ai bằng cha, ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng lớn lên, có gì khác với con đẻ đâu.
“Nhị thúc, lập tức thu thập một phen, đi thư viện Vân Lộc. Tới đó, tạm, tạm tránh một chút.” Hứa Thất An nhẹ nhàng nói.
Hứa Nhị thúc nhìn hắn thật sâu, “Được!”
Hứa Thất An gật gật đầu, xoay người gõ mở cửa phòng Lý Diệu Chân.
Tô Tô hình tượng ngự tỷ váy trắng như tuyết, mắt như thu thủy, môi như tô son, quyến rũ diễm lệ mở cửa ra, dịu dàng nói: “Chuyện gì!”
Lý Diệu Chân mặc đạo bào phiêu dật, tóc đen búi lên ngồi ở bên cạnh bàn, đang uống trà, ăn miếng bánh nhỏ.
Hứa Thất An không quan tâm nàng, ánh mắt lướt qua mỹ nhân, nhìn về phía Lý Diệu Chân, chậm rãi nói: “Ta muốn đi biên cảnh đông bắc một chuyến.”
Lý Diệu Chân sửng sốt, nghi hoặc nói: “Ngươi cũng muốn đi đánh trận?”
Hứa Thất An khẽ lắc đầu, nói: “Ngụy Công, chết ở trên chiến trường rồi.”
Sắc mặt Lý Diệu Chân đột nhiên cứng đờ, bánh ngọt trong tay rơi xuống đất.
Nàng ngay sau đó lấy lại tinh thần, có chút khẩn trương nhìn Hứa Thất An, bởi vì nàng biết, nam nhân trước mắt này, đối với Ngụy Uyên là tin cậy cùng tôn trọng cỡ nào.
Càng biết Ngụy Uyên với hắn, ân trọng như núi.
Trong lúc nhất thời, nàng không biết nên mở miệng an ủi như thế nào, bất cứ lời an ủi nào, ở loại thời điểm này, đều sẽ tỏ ra là giả từ bi việc không liên quan mình.
Hứa Thất An nhẹ nhàng nói:
“Ta không tin, ta không tin hắn sẽ chiến tử, cho nên, xin mang ta đi biên cảnh. Nếu... Hắn thật sự đã chết.”
Hắn tạm dừng một lát, ánh mắt tựa như mơ hồ một phen: “Hắn không có con cái, không có ai tống chung, ta muốn đi, ta phải đi...”
Tim Lý Diệu Chân như bị đao cắt: “Được.”