TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 610: Giận! (2)

"Điện hạ, Nhị công chúa muốn gặp ngươi."

Lúc thị vệ trưởng gõ cửa thư phòng Hoài Khánh, tâm tình Hoài Khánh đang rất tệ, nghe vậy thì nhíu mày.

Lúc này nếu Lâm An lại còn tới khiêu khích nàng, làm phiền nàng, nàng sẽ không khống chế được cảm xúc của mình.

"Bảo nàng ta tới phòng tiếp khách chờ, Bổn cung thay áo khác rồi đi qua."

Đuổi thị vệ trưởng đi, Hoài Khánh hủy tờ giấy trong tay, thay bộ trang phục trắng, đi ra phòng tiếp khách, gặp muội muội.

Nàng chợt kinh hãi.

Lâm An trước kia sáng sủa, hoạt bát, lúc nào cũng tung tăng ríu rít như con chim sẻ nhỏ, lúc nào cũng có khả năng nhào mổ ngươi một phát, mặc dù lần nào cũng bị Hoài Khánh tiện tay đập cho nằm đất.

Nhưng nàng không ngừng bất khuất lại bay lên, muốn mổ mặt Hoài Khánh.

Nhưng Lâm An lúc này, như một đóa hoa nhỏ nhăn nhúm, gương mặt trứng ngỗng ảm đạm không ánh sáng, đôi mắt hoa đào rũ thấp, như một tiểu nha đầu tự ti, vô lực.

"Nếu ngươi tới đây để hỏi, Trịnh Hưng Hoài có phải là chết thật hay không, vậy ta có thể rõ ràng trả lời cho ngươi biết: Đúng vậy." Hoài Khánh nhàn nhạt nói.

Lâm An gật đầu, mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm xuống đất, nói nhỏ: "Ta, ta không dễ chịu lắm, ta không biết tại sao, chính là, chỉ là có chút khó chịu, và… rất sợ "

Chuyện này đã đánh mạnh vào cuộc sống bình hòa quá lâu của Đại Phụng, giống như hồi trước khi quốc cữu chết, hậu cung vẫn rất hài hòa. Hoài Khánh nhàn nhạt nói:

"Không có gì lớn đến mức không chịu nổi. Ngươi đi học quá ít, đọc nhiều sách sử một chút, thì sẽ biết đây là chuyện bình thường. Chuyện càng máu tanh càng bất công chuyện, thì càng được viết ít."

"Ngươi, thật sự nghĩ như vậy?" Lâm An trợn mắt nhìn nàng.

Nàng vì cái chết của Trịnh Hưng Hoài, vì ba trăm tám mươi ngàn vong hồn của Sở Châu thành mà thấy áy náy muốn vỡ, cả người uất ức khó an.

Lúc này, Lâm An liền nhớ tới Hoài Khánh, Hoài Khánh là người tỷ tỷ mà nàng một mực muốn đuổi kịp, nên nàng muốn tới xem thử, xem thử Hoài Khánh đối mặt với chuyện này như thế nào.

Bây giờ nàng nhìn thấy, lại có chút thất vọng.

Hoài Khánh đi tới trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt nói: "Trăng tròn thì sẽ khuyết, nước đầy thì sẽ tràn. Vạn sự vạn vật đều không thể thoát khỏi đạo lý thịnh cực tất suy.

"Khi một vương triều từ thịnh chuyển suy, nó tất nhiên sẽ đi đôi với vô số máu và lệ, nội bộ mục nát, biết một chút sự đục rỗng của nó đi, sẽ còn xảy ra nhiều chuyện tương tự như vậy nữa."

Lâm An trầm mặc một lúc, ngẩng đầu lên, nhìn tỷ tỷ: "Vậy, vậy phải làm thế nào?"

Hoài Khánh đè tay lên đầu Lâm An, trong mắt thoáng qua dịu dàng hiếm thấy: "Lúc này, sẽ có người đứng ra."

Sẽ có người đứng ra! Lâm An siết chặt nắm tay.

Nội thành, trong khách sạn, đại sảnh.

Bên bàn, Lý Diệu Chân và một nữ nhân nhan sắc bình thường đang dùng cơm, nàng rất không thích người nữ nhân này.

Không phải vì nàng ta cứ không ngừng vênh mặt hất hàm sai khiến, mấy ngày nay, nữ nhân này đã tiến bộ rất nhiều, đã có thể tự làm rất nhiều việc.

Thứ Lý Diệu Chân không thích là cái vẻ cô phương tự ngạo trong mắt nàng ta.

Cứ như trong mắt nữ nhân này, mọi nữ nhân khác đều chỉ là đồ bỏ, khắp thiên hạ chỉ có một mình nàng ta là mỹ nhân.

Nhưng, rõ ràng nàng ta mới là kẻ nhan sắc tầm thường nhất. Nam nhân chả ai thèm liếc mắt nhìn nhìn, ngoài cái mông vừa tròn vừa to, bộ ngực đầy đặn, mặc mấy lớp áo cũng không che giấu được kích thước

Thật ra cũng chẳng có gì mà phải hâm mộ, mấy cân thịt đó, chỉ tổ cản trở mình trừ gian diệt ác! Lý Diệu Chân tự nói với mình như vậy.

"Sao hắn vẫn còn chưa tới tìm ta?" Mộ Nam Chi lẩm bẩm.

"A, nhìn ngươi giống một kẻ đã gả cho người, mà sao cứ không biết xấu hổ muốn thêm nam nhân bên ngoài thế?" Lý Diệu Chân không vui, cười lạnh.

"Chẳng qua là thấy cùng đợi chung với ngươi không có gì thú vị thôi." Vương phi khẽ hếch cằm.

" "

Cái tư thái tâm cao khí ngạo này là từ đâu mà ra vậy? Nàng ta không biết mình bao nhiêu cân lượng sao?

Lý Diệu Chân bực bội, mấy ngày nay tâm tình nàng không tốt, vì Hoài Vương mãi mà không bị định tội, tới hôm nay, nàng còn nghe tin Trịnh Hưng Hoài bị giam vào nhà lao.

Muốn một ngày nào đó xách đao xông vào cung, chém Nguyên Cảnh Đế thiên đao vạn quả ghê! Số hai Lý Diệu Chân giận dữ nghĩ.

Lúc này, bàn bên cạnh có người lớn tiếng nói: "Các ngươi biết không, Trịnh Hưng Hoài đã chết rồi, thì ra hắn mới là kẻ cấu kết với yêu man gây tội."

"Cái gì? !"

Thực khách cả sảnh đường quay qua nhìn, đầy kinh ngạc.

Người nọ nói với giọng chắc chắn: "Ta có huynh đệ làm đương sai ở Đại Lý Tự, hôm nay nghe được một tin, là Trịnh Hưng Hoài ở trong tù đã sợ tội tự sát."

Nội đường nhất thời nổ tung nồi.

Thật sự là lật ngược lại vậy hả?

Người nọ nói tiếp: "Trịnh Hưng Hoài đúng là không bằng cầm thú, hắn cấu kết yêu man, hại chết cây cột trụ trấn quốc Hoài Vương của Đại Phụng chúng ta, hại chết ba trăm tám mươi ngàn bách tính Sở Châu thành.

"Sau đó, giấu giếm sứ đoàn, vào kinh tố cáo, đây là thù với Hoài Vương tới cỡ nào? Ta nghe nói, hồi hắn ở Sở Châu, tư nuốt quân điền, tham ô nhận hối lộ, bị Hoài Vương dạy dỗ rất nhiều lần, nên mới căm thù người ta.

"Lần này sở dĩ cấu kết yêu man, cũng là vì Hoài Vương thu thập được tội chứng của hắn, định vạch tội hắn với triều đình."

Nói tới đây, người nọ nặn ra nước mắt, bóp cổ tay thở dài: "Chúng ta tuy là bình dân, nhưng không thể tha thứ cho thứ người như vậy. Đáng tiếc cho Hoài Vương, hào kiệt một đời, kết quả thê lương."

Thực khách cả kinh, không ăn cơm nữa, nháo nhào bàn tán với nhau.

"Không thể nào đâu, tin Hoài Vương đồ thành là do sứ đoàn mang về, là Hứa ngân la mang về."

"Đúng vậy, Hứa ngân la đoạn án như thần, sao oan uổng Hoài Vương được?"

"Chúng ta không tin."

"A, các ngươi không tin thì thôi, chờ ngày mai triều đình ban bố cáo thị, coi các ngươi có tin không."

"Phi, trừ phi Hứa ngân la chính miệng nói, nếu không chúng ta không tin. Chờ coi tin ngày mai thì biết."

Lý Diệu Chân đánh rơi đũa xuống bàn.

Hứa Thất An! lòng Vương phi trầm xuống, điều đầu tiên nàng ngờ không phải cái gì khác, mà chính là cái kẻ làm cho người chán ghét, Hứa Thất An.

Bên tai, lại quanh quẩn lờ hắn nói: Ta phải đi Sở Châu thành, ngăn cản hắn, nếu có thể, ta sẽ giết hắn.

Hôm ấy, khắp nơi trong kinh thành đều truyền tin Sở Châu Bố Chính Sứ Trịnh Hưng Hoài sợ tội tự sát, theo lời miêu tả của những kẻ có dụng ý, Trịnh Hưng Hoài cấu kết yêu man, hại chết Trấn Bắc Vương, hại chết ba trăm tám mươi ngàn bách tính Sở Châu thành.

Sau đó, trả đũa, đổ hết lỗi lên người Trấn Bắc Vương, muốn cây cột trụ trấn quốc của Đại Phụng thân bại danh liệt.

Với những lời đồn này, có người kinh ngạc, có người không tin, có người mê mang.

Bách tính trong thành không biết nội tình, lại càng không hiểu những trắc trở lục đục trong đó, thường khi nghe loại tin không biết phải tin ai này, người bình thường theo bản năng sẽ đi tìm một nhân vật quyền uy.

Nhân vật quyền uy tỏ thái độ thế nào, họ sẽ tin là thế ấy.

Hiện giờ, nói về loại quyền uy này, bách tính trong thành chỉ nhớ tới một người, Hứa Thất An.

Hắn lúc này, mới vừa rời khỏi Ty Thiên Giám.

Giám Chính vẫn không chịu gặp hắn, Hứa Thất An cũng không có ý định gặp Giám Chính, hắn chỉ nhờ Thải Vi chuyển lời cho Giám Chính mà thôi.

Bên ngoài Ty Thiên Giám, Hằng Viễn và Sở Nguyên Chẩn đang chờ hắn.

Kiếm khách tóc mai đã bạc cười híp mắt: "Ngươi có muốn theo ta hành tẩu giang hồ không?"

Hứa Thất An nhếch môi, "Hồ cơ Tây Vực mềm trơn không?"

Sở Nguyên Chẩn bất đắc dĩ: "Ta không gần nữ sắc từ lâu rồi."

Hứa Thất An phất tay: "Sẽ có một ngày như vậy, nhưng không phải bây giờ."

Một mình rời đi.

Trước hoàng hôn, Hứa Nhị Lang và Hứa Nhị Thúc đưa nữ quyến ra khỏi thành.

Ngày hôm sau, triều hội!

Chư công lũ lượt bước vào Kim Loan điện, không chờ lâu lắm, Nguyên Cảnh Đế đã tới, có chút vẻ không kịp đợi.

Nguyên Cảnh Đế ngồi vững vàng, lão thái giám tiến lên một bước, cao giọng: "Có chuyện khải tấu, vô sự bãi triều."

Không ai nói gì, nhưng rất nhiều người đều nhìn vào Đại Lý Tự Khanh.

Đại Lý Tự Khanh nhắm mắt, bước ra khỏi hàng, chắp tay: "Vi thần có chuyện bẩm báo."

Người là chết ở Đại Lý Tự, chuyện này ông ta phải nói.

Khóe miệng Nguyên Cảnh Đế cong lên nụ cười: "Ái khanh thỉnh nói."

Đại Lý Tự Khanh hơi khựng lại, sau đó cao giọng: "Sở Châu Bố Chính Sứ Trịnh Hưng Hoài, trưa hôm qua, ở trong lao sợ tội đã tự sát."

Kim Loan điện yên tĩnh đến đáng sợ.

Ý cười ở khóe môi Nguyên Cảnh Đế càng thêm sâu: "Chúng ái khanh thấy án này, nên kết luận thế nào?"

Tả Đô Ngự Sử Viên Hùng bước ra khỏi hàng, nói: "Nếu đã sợ tội tự sát, vậy có thể kết án Sở Châu rồi. Sở Châu Bố Chính Sứ Trịnh Hưng Hoài, nhân sĩ Chương Châu, năm Nguyên Cảnh thứ mười chín đậu nhị giáp Tiến sĩ, cấu kết với hai tộc yêu man, hại chết Trấn Bắc Vương và ba trăm tám mươi ngàn bách tính của Sở Châu thành, tru di cửu tộc.

"Trịnh Hưng Hoài còn có một nhi tử, đang nhậm chức ở Thanh Châu, triều đình có thể phát tin báo, để Thanh Châu Bố Chính Sứ Dương Cung đi bắt cả nhà này, chém đầu răn chúng."

Nguyên Cảnh Đế nhìn chúng thần một vòng, cao giọng hỏi: "Chúng ái khanh có dị nghị gì không?"

Không một ai lên tiếng.

Nguyên Cảnh Đế bật cười, nhờ thuật kiềm chế bao năm nay của ông ta, trong triều đảng phái mọc lên như rừng, nhưng chỉ là một đám người ô hợp, khó mà ngưng tụ.

Thường ngày ông ta cao cao tại thượng, để mặc cho những người này đấu nhanh, đúng là đấu đến kịch liệt, không phân được cao thấp, thế nhưng đấu với cửu ngũ tôn sư là ông ta, đám người ô hợp này, cuối cùng cũng vẫn chỉ là một đám người ô hợp mà thôi.

Ý chí của ông ta, chính là ý chí cao nhất của Đại Phụng.

Đám người này lại còn vọng tưởng dẫm mặt mũi hoàng thất xuống dưới chân, để người trong thiên hạ phỉ nhổ.

Buồn cười.