Hằng Viễn dừng chân, quay người lại, không nói gì, chỉ chắp tay hành lễ với Hứa Thất An.
"Ta tới Dưỡng Sinh Đường xem sao." Hứa Thất An nói.
"Đi đi."
"Đi cùng không? " Hứa Thất An hỏi hai đồng liêu.
"Ngươi không mang tiền chứ gì?" Tống Đình Phong liếc hắn.
Hứa Thất An cười cười không đáp, bước được hai bước, bàn chân liền dẫm lên cái gì đó cấn cấn, tự nhiên cúi xuống nhặt lên, đặt trong lòng bàn tay: "Xem này, không phải tiền tới rồi à?"
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu: "? ? ?"
Tống Đình Phong nhìn chằm chằm vào miếng bạc màu xin xỉn, giọng phiền muộn: "Vừa rồi ta đi đường mà không nhìn, không thấy miếng bạc này, lại để cho ngươi may mắn nhặt được."
Thật ra, ngươi bỏ lỡ ít nhất mấy lượng bạc đấy! Hứa Thất An cong môi, cất bạc vào ngực, giải thích: "Hằng Viễn đại sư ở Dưỡng Sinh Đường ngoại thành phía đông, nghe nói những người goá bụa cô đơn sống ở đó không được tốt lắm."
"Người sống khó khăn trên đời chỗ nào cũng có." Chu Quảng Hiếu trầm trầm đáp lại, sau đó thở dài.
Ba người theo Hằng Viễn rời khỏi nội thành, đi tới Dưỡng Sinh Đường. Trên đường đi, Tống Đình Phong phát hiện một chuyện thú vị.
"Các ngươi nhìn hòa thượng này, chúng ta đi nhanh, hắn liền đi nhanh, luôn giữ khoảng cách cố định với chúng ta, nhưng mà hắn không hề quay đầu nhìn chúng ta."
Đương nhiên không phải sau đầu Hằng Viễn có mắt, trong lòng ba người Hứa Thất An đều thầm cảm khái: linh giác đáng sợ thật!
Bốn người tận lực tăng tốc, nhanh chóng tới thành đông, nơi này là khu dân nghèo, chỗ nào cũng là những ngôi nhà thấp bé cũ nát, và người dân mặc quần áo cũ xì vá chằng vá đụp.
Người nào người nấy xanh xao vàng vọt dưới ánh mặt trời, mặt mày đờ đẫn. Con nít nơi này ánh mắt vẫn còn sự linh động, nhưng chúng nó gầy nhẳng, mặt mũi dơ hầy, mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào túi tiền của người ta, làm người ta không khỏi sinh ra cảm giác chán ghét.
Hứa Thất An cảm thấy vô cùng căm hận, không phải căm hận đám dân nghèo và hài tử này, mà là căm hận cái hoàn cảnh này.
Kiếp trước hắn cũng từng xem không ít những bức ảnh về nơi có chiến sự, nghèo khó, đói khát và hỗn loạn là những cảnh bất biến. Mỗi lần nhìn thấy những bức ảnh và tình cảnh tương tự, trong lòng hắn lại sinh ra một sự căm hận mãnh liệt, vì lòng hắn luôn hướng tới những điều tốt đẹp, nhưng hắn không có khả năng thay đổi những điều này.
Đại khái chính là cái gọi là cơn giận bất lực.
"Cẩn thận ví tiền của các ngươi, tuy bọn nó không dám cũng không có đủ sức trộm bạc của các ngươi." Tiếng Hằng Viễn vọng lại từ đằng trước, hắn nói tiếp:
"Ở chỗ này, đừng làm hành vi bố thí, vì như thế chỉ làm mình rơi vào cảnh lúng túng mà thôi."
Hắn không giải thích hoàn cảnh lúng túng là như thế nào.
Cái này ta hiểu nè, chỉ cần ta thể hiện thiện ý, những người này sẽ coi mấy người họ là dê béo. Hằng Viễn hòa thượng hẳn là sợ tới lúc đó, bọn ta thẹn quá hoá giận, ra tay làm đám dân nghèo nơi này bị thương chứ gì? Hứa Thất An nghĩ ra ngay, ngoài miệng nói:
"Ta rất hiếm khi tới chỗ như thế này, sao họ không đi làm việc tay chân?"
"Người sống được ở nơi như thế này, đa phần đều là lưu dân không có ruộng đồng. Hồi trước có lẽ họ cũng có, nhưng vì không chịu nổi lao dịch nặng nề, nên đành bỏ lại ruộng đồng, chạy vào nội thành mưu sinh.
"Nhưng trong nội thành không có không gian cho bọn họ sinh tồn, thi thoảng còn bị người ta tới đây bắt làm ma chết thay. Cho nên, để sinh tồn, trong số họ quả thật không thiếu người vi phạm pháp luật."
Hằng Viễn đại sư bình tĩnh giải thích.
Trong lúc nói chuyện, bốn người đã tới Dưỡng Sinh Đường, đây là một cái nhà thấp với năm sân nhỏ, tấm biển treo trên cửa chính đã bị thời gian và gió mưa xóa sạch màu sắc từ lâu.
"Trước đây quan phủ có cho người tới sửa lại viện, nhưng ta đã lấy tấm biển cũ về đổi lại. Sạch sẽ đẹp đẽ quá, không hẳn là chuyện tốt với Dưỡng Sinh Đường. Ba vị, mời!"
Tiến vào Dưỡng Sinh Đường, Hằng Viễn dẫn họ đi sâu vào trong, vừa đi vừa nói: "Hứa đại nhân, bần tăng biết ngươi có chỗ khó, ta tìm ngươi là nhờ giúp đỡ, chứ không phải muốn vay tiền. Nghe nói ngươi có giao tình rất tốt với Thuật sĩ Ty Thiên Giám, muốn cầu ngươi tìm giúp vài Thuật sĩ áo trắng, cứu một đứa bé."
Xuyên qua tiền viện, bọn họ đi vào khu hậu viện lộn xộn, đi vào một gian chứa củi.
Trong kho củi lót một lớp cỏ khô dày và chăn bông, trong góc có một chậu than và chén lớn, trên chăn bông là một con chó đen gầy gò đang nằm cuộn mình.
Nghe thấy có tiếng động, chó đen giật giật cơ thể, cố gắng đứng lên mà không nổi. Nó cố hết sức ngẩng đầu, thấy có người xa lạ, đôi mắt tối tăm vô thức toát ra vẻ nịnh nọt đầy tội nghiệp, đứt quãng nói:
"Phúc như Đông Hải, đại cát đại lợi."
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu vốn đang bình thường cứng đờ cả người.
Hứa Thất An như bị sét đánh, nhớ tới lúc trước khi cứu số sáu Hằng Viễn, hắn từng nói một chuyện.
"Đây… đây là đứa bé đó?" Hứa Thất An lẩm bẩm.
"Nó chỉ biết nói tám chữ này." Hằng Viễn nhìn chó đen, khuôn mặt từ bi, "Lúc ta đang đi tìm sư đệ Hằng Tuệ thì cứu được nó. Vì bị đối xử bi thảm như thế, nên nó cũng sống không được lâu, dạo gần đây ta đều dùng khí cơ để chăm sóc cơ thể cho nó, mới miễn cưỡng giúp nó còn sống sót.”
"Nhưng đây không phải cách lâu dài. Cơ thể nó quá yếu ớt, nhất định phải được cứu chữa, nếu không tối đa ba ngày cũng sẽ mất mạng. Đại phu bình thường không cứu nổi nó, chỉ có Thuật sĩ Ty Thiên Giám mới làm được. Bần tăng bất đắc dĩ, mới tìm Hứa đại nhân nhờ hỗ trợ."
Tống Đình Phong há to miệng, trầm giọng: "Có lẽ, cái chết mới là kết thúc tốt nhất cho nó."
Hằng Viễn nhìn đồng la này, nói khẽ: "Mỗi ngày khi mặt trời mọc, mắt nó đều sáng lên, ta đọc được khát vọng bên trong đôi mắt đó, nó rất thuần túy, chính là niềm hi vọng được sống sót mà thôi.”
"Trong mắt các vị, có lẽ nó chỉ như cọng cỏ dại trong sân, không có ý nghĩa gì. Nhưng dù có là cây cỏ nhỏ, thì cũng muốn cứng cỏi còn sống."
Tống Đình Phong trầm mặc.