Hình bộ!
Hai lính canh ngục mở từng cánh cửa nhà lao, gõ côn vào hàng rào, hô hào: "Các vị đại nhân, các ngươi có thể ra tù rồi."
Vừa hô, đám lính canh ngục vừa thấy may mắn vì mình đã giữ vững quy củ. Cái gì cũng có quy củ của nó, nguyên tắc của lính canh ngục chính là không trêu chọc vào võ giả, trừ phi đối phương là phạm nhân tử hình, bị phế sạch tu vi.
Những võ phu cao phẩm này không phạm vào tội gì lớn, nói vô tội là vô tội được ngay, hiện giờ chính là một ví dụ.
Phản ứng đầu tiên của chúng Đả Canh Nhân chính là bệ hạ đã ra thánh chỉ giáng tội, bọn họ được ra tù, là vì đối thủ đã đạt được mục tiêu mình muốn rồi, không cần phải giam bọn họ tiếp nữa.
Rời khỏi địa lao, cả đám được bảo đi ký tên đồng ý, sau đó đi lĩnh lại đồng phục, chiêng đồng.
Cái quá trình này, Đả Canh Nhân đã rất quen rồi, chính là quy trình được thả ra vì vô tội, còn được khôi phục quan chức.
"Bệ hạ đặc xá chúng ta? Không thể nào!" Ai đó lẩm bẩm.
Các Đả Canh Nhân quay qua nhìn nhau, nhìn thấy sự hoang mang trong mắt nhau, ai cũng ngơ ngác.
Lần vào ngục này, rõ ràng là do tranh giành đảng phái. Mọi người đều đã làm Đả Canh Nhân lâu năm, đều biết tranh giành đảng phái rất hung hiểm và độc địa, hễ bắt được cơ hội sẽ giết sạch đối thủ, không bao giờ có chuyện dễ dàng bỏ qua cho nhau.
Ngụy công đã bỏ ra cái gì đó, khiến hình phạt dành cho chúng ta hoàn toàn thay đổi! Khương Luật Trung nhanh nhẹn suy đoán, quay qua nhìn ba kim la đứng bên cạnh.
Đám kim la lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau, đều đưa ra một suy đoán na ná nhau. Thế là, trong lòng họ đều cảm thấy nặng nề, chợt dâng lên cảm kích kẻ sĩ chết vì tri kỉ, thầm mang ơn Ngụy Uyên.
Nhận lại đồng phục, binh khí, yêu bài vân vân, đám Đả Canh Nhân trầm mặc rời khỏi Hình bộ, trên đường đi về nha môn, cuối cùng mọi người đã có được cảm giác vui sướng "Sống sót sau tai nạn".
Từ lúc ban đầu còn trầm mặc, dần biến thành hưng phấn nói chuyện với nhau, có một người còn nói với đám đồng liêu xung quanh là muốn tới Giáo Phường Ty phong lưu khoái hoạt.
Đám kim la nhìn kẻ kia mấy cái, là một đồng la mắt híp, nhìn là biết thuộc loại láu lỉnh lanh lợi.
"Tống Đình Phong, bây giờ mới vừa ra khỏi nhà lao đó, ngươi đã không chờ được muốn phạm sai lầm à." Đồng la đi bên cạnh nói với giọng bất mãn.
"Các ngươi biết cái gì, lão đại ngân la nhà ta liêm khiết như vậy mà cũng bị tống vào, ngươi tham hay không đâu phải là điều quan trọng, là những đại nhân đó có muốn trị ngươi hay không thôi." Đồng la mắt híp kia nói đầy hùng hồn lý lẽ.
Không ngờ rất có ngộ tính nha! Đám kim la tự nhủ.
"Nếu có Hứa Ninh Yến đi, bọn ta cũng đi." Có đồng la nói.
Mắt Khương Luật Trung sáng lên, cười nói với kim la đi bên cạnh: "Hứa Ninh Yến là con cưng của Giáo Phường Ty, là đối tượng giành giật của các hoa khôi ở đấy. Lần trước ta với Dương Nghiên dẫn đám nhóc này đi Giáo Phường Ty uống rượu, hình như ngoài Phù Hương, lúc đó ở đấy còn có bốn hoa khôi khác nữa."
Ba kim la nhìn hắn với ánh mắt chất vấn, Khương Luật Trung thoải mái khẽ dụi nếp nhăn nơi khóe mắt, cười: "Hoa khôi Giáo Phường Ty đúng là danh bất hư truyền, làm ta như trở về hồi còn trẻ."
Ba kim la không nén được ánh mắt hâm mộ.
Tuy bọn họ không thiếu nữ nhân, nhưng hoa khôi Giáo Phường Ty không nằm trong phạm vi các kim la được tha hồ hưởng dụng, không phải ý bảo quyền lực của kim la không đủ lớn, mà vì Giáo Phường Ty thuộc quản lý của Lễ bộ, quyền lực của Đả Canh Nhân không dùng được ở chỗ này.
Các kim la không thể cùng dự tiệc trà với đám khách bình thường, mà yêu cầu hoa khôi hầu hạ, là trăm phần trăm đều bị từ chối, lại không thể làm to chuyện, vì Lễ bộ chỉ đang cầu bọn họ làm ầm lên thôi.
Trở lại nha môn, bốn kim la đi Chính Khí Lầu, để nghe Ngụy Uyên dạy bảo, và bày tỏ lòng trung thành của mình.
"Vừa vặn, thừa dịp này, xử lý đám tà khí sai lệch của nha môn luôn đi, quản lý lại cho tốt đám thuộc hạ của các ngươi." Ngụy Uyên nói.
Bốn kim la cúi đầu lĩnh mệnh.
Ngụy Uyên thoả mãn gật đầu: "Lần này các ngươi ra được, người nên cảm ơn không phải ta, là một người khác."
Một người khác? Bệ hạ khai ân đặc xá? Đám Khương Luật Trung đoán.
"Là Hứa Thất An." Ngụy Uyên ôn hòa nói.
Hứa Thất An? Bốn kim la ngạc nhiên, không tin được.
Khương Luật Trung vươn thẳng người lên, ngữ khí cung kính: "Ngụy công, trong lúc chúng ta bị bỏ tù, đã xảy ra chuyện gì?"
Ngụy Uyên kể lại chuyện Công bộ Thượng thư tư thông Vu Thần Giáo cho bốn kim la nghe, cường điệu nhấn mạnh tầm quan trọng của Hứa Thất An trong vụ án.
Bốn kim la rời khỏi Chính Khí Lầu, Khương Luật Trung mặt mày phiền muộn, tâm tình không vui.
Một kim la trêu chọc: "Ghen ghét đồng la kia nhiều lần lập công hả?"
Khương Luật Trung lắc đầu, nhắm đôi mắt lợi hại như đao của mình lại, thở dài: "Lúc đó lẽ ra ta phải giành giật với Dương Nghiên tới cùng, đem Hứa Thất An về dưới trướng của mình."
"Hứa đồng la đúng là một nhân tài hiếm có, chỉ tiếc thực lực hơi thấp chút."
"Ngươi biết cái gì, ngươi có biết hắn là…" Khương Luật Trung đột nhiên ngậm miệng.
"Hả?" Ba kim la nhìn hắn.
"Không thể nói, không thể nói." Khương Luật Trung lắc đầu.
"Họ Khương, ngươi đây là bắt chước đám nữ tử thanh lâu, cởi quần áo xoay bờ mông, dụ người rồi thôi đúng không?"
"Nói mau, đồng la nhỏ kia làm sao? Ta biết ngay là hắn khác thường mà. Ngụy Uyên đã ưu ái một đồng la thái quá."
"Muốn biết, thì tự đi hỏi Ngụy công đi."
Mặc kệ ba kim la kia truy hỏi thế nào, Khương Luật Trung cũng nhất quyết không nói.