TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 179: Đại án (2)

Ý niệm của hắn bọc quanh oan hồn, hai bên sinh ra sự cộng hưởng, một khắc sau, một đoạn hình ảnh lạ lẫm hiện ra, như đang chiếu phim điện ảnh.

Nữ tử là nữ nhi của một nhà phú hộ huyện Thái Khang, vì nàng ta xinh đẹp, người tới cầu thân muốn phá nát cả cửa. Theo quỹ tích nhân sinh bình thường, nàng sẽ được gả cho một người tốt, an ổn mà sống.

Nhưng một lần ra cửa đã làm thay đổi cả đời nàng. Trong một ngõ nhỏ vắng vẻ, nàng đã bị bọn buôn người bắt đi, bị đưa tới một đại trạch ở kinh thành.

Trong đại trạch có rất nhiều nữ tử như nàng, cũng có rất nhiều thiếu niên thanh tú, thậm chí còn có cả nam hài.

Bọn họ đều làm một việc giống nhau, chính là mỗi tối đi theo hầu những vị khách tới đại trạch ngủ, để cho bọn họ đùa bỡn.

Họ gọi nhau là "Đại nhân", có nghĩa rõ ràng những người này là người có chức vị của triều đình. Bọn người đó khi cởi quan bào ra, thì còn cầm thú hơn cả cầm thú, bọn họ tha hồ đùa bỡn những nữ nhân trong đại trạch.

Nữ quỷ đã phải hầu hạ rất nhiều đại nhân, thậm chí còn bị ép cùng hầu hạ chung với một thiếu niên âm nhu. Trong lòng nàng đầy thống khổ và oán hận, nhưng vì sợ chết, nàng chỉ cố gắng chịu nhục.

Cứ như vậy qua mấy năm, nàng được một khách nhân nhìn trúng, trở thành tình nhân riêng cho khách nhân đó, tình cảnh trở nên tốt hơn.

Khách nhân kia tên là Đáp Mẫu Lạp Cáp, là một nam nhân có chiều cao trung bình, thân hình tráng kiện, mặt to tròn mắt một mí.

Cái chết của nàng là vì một lần vô tình, nàng nghe thấy Đáp Mẫu Lạp Cáp nói chuyện với một đại nhân vật.

Trong câu chuyện có mấy chữ "Vân Châu", "Hoả pháo", "Khí giới" vân vân.

Hậu viện của đại trạch có một cái giếng phóng sinh, giếng này là mồ chôn rất nhiều nữ tử, nam đồng, thiếu niên tự sát, hoặc bị khách nhân giày vò đến chết. Sau khi nữ tử bị giết, cũng bị ném vào trong cái giếng này.

Sau khi chết, nàng hóa thành lệ quỷ, nhưng bị nhốt ở trong giếng, gặp được nhân duyên trùng hợp, thuận theo mạch nước ngầm dưới đáy giếng tới nơi này.

Nhờ oán khí trong mạch nước ngầm bồi dưỡng, mới duy trì được tới bây giờ, hồn phách chưa bị tan mất.

Trong đoạn trí nhớ kia, Hứa Thất An đã nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, nhất là cuộc nói chuyện trước khi nữ tử bị giết, thông qua góc nhìn của nữ tử, hắn đã nhìn thấy vị đại nhân vật nói chuyện với Đáp Mẫu Lạp Cáp.

Tề đảng Công bộ Thượng thư!

"Phù!" Hứa Thất An mở mắt, phì ra một hơi giận tích tụ trong ngực.

Chuyện cộng hưởng như này không phải là việc con người làm. Từ góc nhìn của nữ tử, hắn thấy mình bị hết bị người này cưỡi đến người khác cưỡi, khắc sâu cảm nhận sỉ nhục bị người ta cưỡi mình dưới háng.

Đồng thời cũng bị những cảm xúc tiêu cực oán hận, thống khổ, tuyệt vọng vân vân của nữ tử ảnh hưởng.

May mà hôm nào hắn cũng kiên trì quan tưởng, ma luyện Nguyên Thần, lực ý chí tăng tiến mạnh mẽ, chứ nếu đổi thành người bình thường, chắc đã bị trầm cảm hoặc tinh thần phân liệt.

"Có vẻ có thu hoạch ngoài ý muốn." Chử Thải Vi nhìn hắn, trong lúc cộng hưởng, nàng nhìn thấy sắc mặt của Hứa Thất An nhiều lần vặn vẹo, khi thì dữ tợn, khi thì thống khổ, khi thì bi phẫn.

Những cảm xúc này đương nhiên không phải bắt nguồn từ hắn, mà là của nữ tử kia. Là đã xảy ra chuyện gì, mà có thể khiến một nữ nhân có nhiều cảm xúc tiêu cực đến như vậy.

Chử Thải Vi điểm ngón tay vào mi tâm Hứa Thất An, kéo nữ quỷ ra, lại phong ấn nàng ta vào trong trận bàn phong thủy.

Đáp Mẫu Lạp Cáp kia thoạt nhìn không phải nhân sĩ Trung Nguyên, đặc điểm của người Tây Vực là sống mũi cao, hốc mắt sâu; đặc điểm của man di Nam Cương là mắt xanh; của người phương bắc thì có da ngăm đen, còn có huyết mạch dị thú viễn cổ, ngoại hình có chút không giống con người. Đáp Mẫu Lạp Cáp này có đặc điểm giống người trong khu thống trị của Vu Thần Giáo hơn.

Nhưng mà sao Vu Thần Giáo lại có liên quan với Vân Châu? Vân Châu nằm ở phía đông nam Đại Phụng. Tuy chỉ nói đôi câu vài lời, nhưng có vẻ Công bộ luôn đứng ngoài nhìn Vu Thần Giáo hoặc Vân Châu vận chuyển vận khí giới tiên tiến.

"Chuyện này liên quan tới chuyện thông đồng với địch phản quốc rồi, mình phải bẩm báo cho Ngụy Uyên" nghĩ tới đây, Hứa Thất An bèn ngắn gọn thuật lại câu chuyện cho Chử Thải Vi nghe.

Chử Thải Vi nghe xong, rất là khó hiểu, "Dù lúc còn sống bị bao nhiêu là tra tấn, sau khi chết oán khí không tiêu tan, cũng không nhất định sẽ trở thành Lệ Quỷ, nhưng nếu như tích lũy với số lượng lớn, sẽ khiến oán khí ngút trời, nếu trong nội thành có chỗ như thế, Đả Canh Nhân đã sớm phát hiện rồi."

"Việc này sau này nói tiếp, đúng rồi, ngươi trả cái gương lại cho ta." Hứa Thất An nói.

Lúc này hắn đang muốn lập công, sẽ không còn phải sợ cái tội gọi là "Ăn hối lộ trái pháp luật" nữa, đương nhiên cũng không cần phải giao gương cho Chử Thải Vi bảo quản.

Đừng nói giỡn, bên trong đó có hơn chín trăm lượng hoàng kim đó.

Hứa Thất An dẫn Chử Thải Vi tới nha môn Đả Canh Nhân, trên đường gặp phải bốn đồng la đi trực, liền bị chặn lại hỏi.

"Là ta." Hứa Thất An lộ yêu bài ra.

"Hứa đại nhân?"

Mặc dù là đồng cấp, nhưng Hứa Thất An được coi như đệ tử số một của Ngụy Uyên, mấy đồng la không dám thờ ơ với hắn.

"Sao ngài vẫn còn đi lại lung tung ở ngoài thế này? Hiện Hình bộ Phủ nha và Đại Lý Tự đang phái rất nhiều người tới nha môn, bắt rất nhiều đồng liêu mang đi đó." Một đồng la nói:

"Nghe nói trên danh sách cũng có cả tên ngài nữa, nhưng vì ngài không có ở trong nha môn, nên mới tránh thoát được một kiếp. Có phải là có nhà mà không về được hay không?"

Ý của người nói rất rõ ràng, sao ngài không mau chạy trốn đi.

"Bắt hết những người đó rồi?"

Hứa Thất An hỏi han mới biết trong số bốn kim la bị bắt có cả Khương Luật Trung, trong số ngân la bị bắt, có ba ngân la từng dưới trướng hắn cùng điều tra án Tang Bạc là Lý Ngọc Xuân, Mẫn Sơn và Dương Phong.

Khương kim la đối nhân xử thế khá là chính trực, cho dù có tham cũng là tham nhỏ mà thôi, sao cũng bị bắt? Hẳn là vì có quan hệ không tệ với mình, bị họ Chu trả thù. Xuân ca mới là thảm, chả tham đồng nào, mà bị đưa vào lao trước tiên.

Quả nhiên, mục tiêu của họ Chu này là trả thù riêng, chuyên chọn ra tay với những người thân cận với Hứa Thất An, vừa làm Đả Canh Nhân suy yếu, vừa trả được kẻ có thù với mình.

"Ngụy công nhất định sẽ cứu bọn họ, đám mặt người dạ thú này, thật coi chúng ta dễ ăn hiếp hay sao."

"Ài, ngươi đừng nói nữa, thật ra mấy năm nay, mọi người đều không sạch sẽ mà."

"Hừ, Lý ngân la lúc nào chả sạch sẽ, vậy mà cũng bị bắt luôn."

Ba đồng la giận dữ, lớn tiếng càu nhàu ngay trước mặt Hứa Thất An.

"Nghe nói là bệ hạ tự mình hạ lệnh điều tra, Ngụy công e là cũng khó xử lý, chuyện thế này biết làm thế nào cho phải? Không khí trong nha môn hôm nay toàn là sợ hãi, trầm mặc."

Hứa Thất An an ủi: "Sẽ có cách thôi."

Ba đồng la lắc đầu, rất là bi quan, thở dài bỏ đi tuần tra.

Hứa Thất An đi về nha môn, thẳng tới Chính Khí Lầu, tới dưới lầu bị thủ vệ ngăn lại.

"Ngụy công đã nghỉ ngơi, ai cũng không gặp, đây là quy củ." Thủ vệ biết Hứa Thất An, nhưng giờ là đêm rồi, Ngụy Uyên lúc này là không gặp người.

"Ta có chuyện quan trọng, nhanh đi thông truyền." Hứa Thất An trầm giọng.

"Hứa đại nhân mai quay lại đi." Thủ vệ cũng phát bực.