TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 171: Nhật kí đã lâu (1)

Ngày kế tiếp, hưu mộc (ngày nghỉ).

Mấy người Hứa Thất An đều dậy trễ, duỗi người giãn gân giãn cốt, tự ăn sáng trong phòng mình xong, mới tốp năm tốp ba ra ngoài ngoài sảnh tập hợp.

Khương Luật Trung đêm qua được ngủ với một tiểu hoa khôi mềm mượt, sáng nay đối xử với Hứa Thất An chẳng khác gì con ruột. Phải biết rằng, thường trong tiệc trà, hoa khôi luôn chướng mắt võ phu, Khương Luật Trung lại còn là kim la của nha môn Đả Canh Nhân, làm sao có thể dự chung tiệc trà với đám thương nhân cho được.

Chưa kể, Giáo Phường Ty là địa bàn của Lễ bộ, Đả Canh Nhân với quan văn xưa nay không hợp, ép hoa khôi người ta ngủ với mình cũng không hay. Nên, càng là thuộc cao tầng của Đả Canh Nhân, thì càng không muốn đến Giáo Phường Ty, toàn đi những thanh lâu khác để chơi.

"Khó trách ở ngoài lan truyền bảo ngươi là sát thủ hoa khôi." Khương Luật Trung vỗ vai Hứa Thất An, mặt mày hồng hào cười.

Sát thủ hoa khôi? Mình có cái biệt danh kì cục này hồi nào? Hứa Thất An ngơ ngác: "Cái gì?"

"Sự tích chín nữ giành một nam, từ kinh thành truyền ra đấy." Khương Luật Trung đáp.

Lão tử bị đặt điều rồi! Cơ mà, sát thủ hoa khôi thì sát thủ hoa khôi, so ra vẫn nghe hay hơn là Hứa bạch phiêu. Hứa Thất An nhớ ra, hẳn là cái hôm bắt hồ yêu, cái đêm chín hoa khôi tới bái phỏng hắn ấy.

Lúc này, Lý Ngọc Xuân đi ra, tinh khí thần đều vô cùng no đầy.

"Lão đại, tối qua ngủ thế nào?" Tống Đình Phong nghênh đón.

Lý Ngọc Xuân khẽ vuốt cằm: "Cũng không tệ lắm, có hơn lộn xộn tí."

Hứa Thất An thầm mắng trong lòng, ta còn tưởng ngươi sẽ nói: tiết tấu cái giường dao động chưa đều đặn!

Lúc Phù Hương tỉnh ngủ, tên nam nhân thúi không biết thương hương tiếc ngọc kia đã đi rồi, nàng ôm chăn ngồi dậy, lười biếng ngáp một cái, để nha hoàn hầu mình đi tắm.

"Minh Nghiên nương tử vừa phái người truyền lời, nói bữa trưa mời nương tử tới Thanh Trì viện uống rượu." Nha hoàn nói.

Vô sự ân cần không gian tức trộm! Phù Hương thầm nghĩ, thản nhiên đáp: "Đã biết."

Lau khô cơ thể mềm mại trắng mượt, thay một bộ váy dài trắng, khoác áo ngoài lông cáo, ngồi trong phòng ngủ ấm áp thoải mái coi sách, nhịn tới giờ ăn trưa.

Thanh Trì Viện, Minh Nghiên hoa khôi sắp xếp bày tiệc trong sảnh, mời sáu bảy hoa khôi tới dự, Phù Hương cũng ở trong đó.

Cao thấp gầy tròn, mỗi người mỗi vẻ.

Xinh đẹp chưa hẳn sẽ thành hoa khôi, nhưng nếu vừa xinh đẹp vừa có tài hoa, thì nhất định sẽ là hoa khôi.

"Nghe nói Hứa công tử đã viết một bài thơ ở trong Hoàng Thành, mạnh mẽ lên án Hình bộ Tôn Thượng Thư, các tỷ muội có nghe chuyện này chưa?" Phù Hương uống chút rượu, kể lại chuyện hay nghe được trong yến tiệc hôm qua ra làm chuyện phiếm.

"Hứa công tử lại làm thơ à?" Các hoa khôi lập tức thấy hứng thú.

Tối qua cùng được dự, hoa khôi Tiểu Nhã cũng nghe được chuyện này, lúc ấy đã kính nể nhớ kỹ, lúc này cười tủm tỉm, giọng si mê:

"Hứa công tử chẳng những tài hoa xuất chúng, mà còn ngày càng lớn mật, mới vừa vào Hoàng Thành đã chính diện khiêu chiến Hình bộ Thượng thư, làm mất thể diện của ông ta."

"Đâu chỉ là làm mất thể diện, bài thơ này vừa ra, e là thanh danh của Tôn Thượng Thư sẽ là phải… "

Đề tài này chỉ nói một chút là dừng, nhân viên tiếp đãi của cơ quan nhà nước mà dám bàn luận về đại thần, phải biết phân nặng nhẹ. Mọi người ở đây chỉ là tình chị em plastic, thành thật với nhau là chuyện không có khả năng.

Nên chủ đề liền được chuyển qua người Hứa Thất An, các hoa khôi nương tử ở đây hầu hết đều thèm thuồng tài làm thơ của Hứa Thất An, còn về cơ thể của hắn, ngoài Phù Hương, thì không ai biết cả.

"Phù Hương tỷ tỷ, tối qua Hứa công tử biểu hiện thế nào?"

Các hoa khôi trộm cười rộ lên.

Phù Hương nhíu mày, muốn nàng nói kiểu "Tên nam nhân thúi kia đúng là đồ súc vật" là không có khả năng.

Nếu nói như thế, đến tối những người đẹp này sẽ lan truyền nó đi, tới lúc đó, người ta sẽ cười nhạo nàng nói năng thô tục, tổn hại thanh danh của nàng.

Trầm tư một lúc, Phù Hương mới giật mình tỉnh lại, lấy đũa kẹp một miếng rau trong mâm, gỡ từ con cá giấm ra bảy cái xương, bày lên lá rau.

Làm xong, Phù Hương tự nhiên cười.

"Hôm nay đã 29 tháng 12, đã lâu rồi không ghi nhật ký, nhật ký cũ ta đã đốt rồi, làm sao biết ta có phải người đứng đắn hay không. Ừ, hôm nay ta đã gọi Nguyên Cảnh (gạch ngang qua) là bệ hạ, không thể để lại chứng cứ đại bất kính nào, tuy ta đã viết xong, nhưng mấy ngày nữa sẽ đốt đi.

"Bệ hạ miễn ta tội chết, nghe nói Lễ bộ Thượng thư trong địa lao Hình bộ đã sợ tội tự sát, đó là kết cục mà mọi người đều muốn, Vương Thủ phụ coi như cũng phúc hậu, giúp ông ta được cái kết cục cả nhà lưu vong, không bị chém sạch cả nhà, cũng không bị di ba tộc. Ta hỏi Ngụy Uyên vì sao không bỏ đá xuống giếng, Ngụy Uyên nói tuyệt hậu không phải việc quân tử nên làm.

"Ngươi đã không có gà con lại còn vô cùng quân tử (gạch hết cả dòng), Ngụy Uyên này cũng không tệ lắm."

"Ngày 30 tháng 12, hôm nay đi thư viện thăm Nhị Lang, Nhị Lang nói với ta một tràng, ta chắt lọc ra được một nội dung chính: đám tiên sinh mất nết này, hôm nay cho thi sách luận, ngày mai cho khảo thi từ, ngày mốt cho thi Tứ thư, không phải ngươi thi thì là hắn thi, thi mẹ nó gì mà lắm thế?

"Xem ra áp lực học thực sự là rất lớn, đến cả Nhị Lang mà cũng không chịu nổi. Cảm thấy hắn giống trạng thái không hề muốn nhớ lại của mình hồi nửa học kì cuối cấp ba, sự ám ảnh cả đời của mình. Hôm nào cũng thi, thi thi cái méo."

"Ngày 31 tháng 12, cảm giác càng ngày Phù Hương càng chăm sóc mình dịu dàng chu đáo hơn, đây là cái gọi là lâu ngày sinh tình trong truyền thuyết phải không? Không được không được, mình nên vắng vẻ nàng vài ngày, ngày mai đổi hoa khôi khác."

"Ngày 1 tháng 1, Minh Nghiên cô nương giỏi quá, cơ thể luyện múa quá là dẻo dai đi, tư thế nào cũng làm được, chỉ có ngươi không thể tưởng tượng ra, chứ không có tư thế nào mà nàng không làm nổi. Có chút muốn ngừng mà không được rồi.”

Nàng cũng rất hài lòng thao tác của mình, vì nàng nói: Hầu hạ Hứa đại nhân rồi, ta mới biết thì ra lúc nằm có thể chạm đầu gối vào bả vai." =))

"Ngày 2 tháng 1, hôm nay mình bắt đầu viết truyện, vì đã đồng ý với Linh Nguyệt, phải viết hay hay cho nàng xem, quyển đầu tiên của mình định đặt tên là《bầu trời duyên phận》, mình nhớ đoạn mở đầu là: Thành tích trung học cơ sở của lính quèn không được tốt (gạch hết cả đoạn), có một người bạn thanh mai trúc mã từ hồi còn bé."

"Ngày 3 tháng 1, hôm nay đi chèo thuyền với Phiếu Phiếu, cái cô công chúa này hơi bị yếu ớt, điêu ngoa và tùy hứng, nhưng rất dễ bị lừa, không có tâm cơ, vô cùng tin tưởng vào mình, mình đã thành công lừa nàng ta một bức danh họa giá hai mươi lượng hoàng kim, đem về biếu cho Ngụy ba ba."