【 người chết: Hằng Tuệ 】
【 nguyên nhân cái chết: bị dao sắc đâm xuyên tim (vết thương đã lâu, từ năm trước). 】
【 kết quả khám nghiệm tử thi: Huyết nhục, tạng phủ hiện lên màu tím đen, có thi cổ ở trong máu thịt, bảo vệ cơ thể không bị thối rữa. Là hành thi. Thời gian tử vong vượt qua một năm. 】
【 người chết: không biết】
【 thân cao năm thước bốn tấc, giới tính nữ, xương cốt cân xứng, không có xương gãy, không có dấu hiệu trúng độc, xương ngón tay cân xứng, không sở trường làm việc tay chân】
Trong nha môn, Hứa Thất An xem xong báo cáo khám nghiệm tử thi, trả lại cho người khám nghiệm tử thi, quay người đi tới gian phòng ngay cạnh phòng khám nghiệm tử thi.
Mười kim la tề tụ đầy đủ, Ngụy Uyên ngồi ở trên cùng, trầm ngưng uống trà.
Hứa Thất An trầm mặc chạy ra đứng sau lưng Ngụy Uyên, nghe các kim la tranh luận chân thân của nữ thi, mối liên hệ giữa Bình Dương quận chúa và án Tang Bạc.
Án Bình Dương quận chúa coi như đã hoàn tất sơ bộ. Việc điều tra tiếp theo có lẽ mình sẽ không xen tay vào được. Vụ này dính tới mạng của một quận chúa, một đồng la như mình không được dự vào.
Nhưng án Tang Bạc vẫn chưa giải quyết, không biết mình lập nhiều công lao trong vụ án Bình Dương quận chúa như vậy, có được xóa tội chém ngang lưng của mình không, nếu không được, lão tử xx lão già Nguyên Cảnh Đế ngươi.
Đang thầm chửi trong lòng, một quan viên đứng ở cửa ra vào, nói: "Ngụy công, các vị đại nhân, Dự Vương đã đến."
Dự Vương đã đến, đám kim la trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó cùng quay qua nhìn Ngụy Uyên.
Hoạn quan tóc mai hoa râm áo xanh uống xong hớp trà cuối, nhìn quan viên kia, ôn hòa nói: "Mời Dự Vương tới phòng khám nghiệm tử thi."
Nói xong, ông ta buông tách, thở dài, đi qua phòng khám nghiệm trước, mọi người trong sảnh đuổi theo.
Tới ngoài cửa phòng khám nghiệm, đám kim la không đi vào, mà chia thành hai nhóm đứng hai bên cửa, chỉ để một mình Ngụy Uyên đi vào.
Dự Vương đã đến, nam nhân trông bệnh tật này mặt không cảm xúc đi tới, trên mặt rõ ràng không lộ vẻ gì, lại dường như vô cùng cảm xúc.
Bước chân không nhanh không chậm, lại dường như sau lưng có ác quỷ đuổi theo.
Tới ngoài cửa phòng khám nghiệm, ông ta dừng lại vài giây, mới nhấc chân bước qua cánh cửa.
Ánh sáng trong phòng rất sáng sủa, ánh mặt trời sáng rỡ xuyên qua những ô cửa sổ, chiếu xuống mặt đất những vệt lốm đốm.
Dự Vương liếc mắt đã thấy thi cốt để trên tấm ván gỗ làm giường. Ông ta chợt có cảm xúc muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng chấp niệm của một người phụ thân, khiến ông ta từ từ tới.
Trong phòng khám nghiệm chỉ có một mình Ngụy Uyên, Ngụy Uyên móc một cây trâm từ trong tay áo, nói khẽ: "Vật này tìm được trên người nàng, cũng là vật nàng dùng để tự sát, nhìn tử xem, có biết hay không."
Mắt Dự Vương sững lại, nét mặt cũng khựng lại, cứ như một bức tượng đang dần bị phong hóa.
"Là của nó." Giọng Dự Vương thô ráp.
Gian phòng trống trải trở nên tĩnh mịch, hai nam tử trung niên đều không nói gì thêm.
Qua cực kỳ lâu, Dự Vương vẫn cúi đầu nhìn trâm cài, khàn giọng hỏi: "Là ai làm?"
"Chỉ mới tra được ba người, Bình Viễn bá, Binh Bộ Thượng Thư Trương Phụng, Hộ bộ Đô cấp sự trung." Ngụy Uyên nhìn ông ta, trong đôi mắt thâm sâu ẩn chứa sự tăng thương từng trải:
"Lúc đầu, hẳn là ba người chỉ định gạt đưa nàng ra khỏi Kinh thành, nhưng đám công tử của bọn họ thấy sắc nảy lòng tham, không ngờ lại khiến quận chúa vốn chỉ định rời khỏi Dự Vương Phủ lại không còn sống sót trở về."
"Nó bị vũ nhục rồi?" Giọng Dự Vương bình tĩnh đến đáng sợ.
"Nàng nuốt trâm tự vẫn." Ngụy Uyên lắc đầu, dứt lời, thật sâu nhìn Dự Vương: "Nhưng chúng ta vẫn chưa thể xác định được thi cốt này là quận chúa, một cây trâm không đại diện được cái gì.”
"Ta nghĩ, ngươi đã biết nên làm như thế nào."
Dự Vương đi ra, ngoài cái liếc mắt lúc đi vào phòng khám nghiệm, ông ta không hề nhìn thi cốt thêm một lần nào, cứ như đó là một vật vô cùng kinh khủng.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhìn bóng lưng ông ta rời đi, Hứa Thất An có cảm giác Dự Vương trong nháy mắt đã già hẳn đi, bóng lưng có sự thê lương của tuổi già.
Hôm nay, Dự Vương tay nâng huyết thư tiến cung.
Sau khi Dự Vương đi, Hứa Thất An vốn định yên lặng chờ án Bình Dương quận chúa chấm dứt, dùng thu hoạch này để dò manh mối quan trọng cho án Tang Bạc, lại nhận được trưởng công chúa Hoài Khánh mời.
Người truyền lời là tiểu hoạn quan mày xanh mắt đẹp.
"Trưởng công chúa tìm ta có chuyện gì?" Hứa Thất An hỏi.
"Không biết." Tiểu hoạn quan này không nói nhiều, rành rẽ đạo lý sống trong nội cung, miệng kín còn hơn hoa cúc.
Tám phần là vì chuyện Bình Dương quận chúa, Hứa Thất An nghĩ.
Một đường ra roi thúc ngựa đi đến Hoàng Thành, đến cung, được tiểu hoạn quan dẫn thẳng đến nhã uyển của Hoài Khánh công chúa.
Trong lương đình trong hoa viên, Hứa Thất An nhìn thấy được Hoài Khánh công chúa và nhị công chúa Phiếu Phiếu, Thái tử điện hạ, thân ca ca của Hoài Khánh công chúa - tứ Hoàng Tử.
"Ty chức ra mắt các vị điện hạ." Hứa Thất An đứng ở ngoài đình nghỉ mát, ôm quyền nói.
Lâm An công chúa vẫy vẫy tay, vui rạo rực hô: "Cẩu nô tài, vào đây ngồi."
Cẩu nô tài trở thành tên của mình từ hồi nào vậy? Hứa Thất An có chút mờ mịt, nhìn Thái tử và Hoài Khánh công chúa, giọng Hoài Khánh lành lạnh: "Không cần khách khí, ban cho Hứa đại nhân ghế ngồi."
Cung nữ đưa đến một cái ghế, đối diện với các vị điện hạ.
Trưởng công chúa Hoài Khánh nhìn hắn, nói: "Hôm nay Dự Vương cầm huyết thư vào cung, từ sau khi được phụ hoàng triệu kiến, đến giờ vẫn chưa đi ra. Bổn cung nhớ ngươi đang điều tra vụ án của Bình Dương quận chúa, có phải có tiến triển gì không."
Thái tử điện hạ, Tứ Hoàng Tử, Lâm An công chúa đều nhìn hắn, đợi câu trả lời.
Bình Dương quận chúa là đường tỷ đường muội của bọn họ, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm rất sâu đậm.
"Bình Dương quận chúa" Hứa Thất An hít sâu một hơi, bắt đầu từ từ kể lại.
Một câu chuyện tình yêu đơn giản và mộc mạc, nhưng nó đã định trước sẽ không bình thường, vì nhân vật nữ trong câu chuyện ấy là một quận chúa có thân phận cao quý, nàng nghìn không nên vạn không nên, không nên thích một hòa thượng.
Tình yêu là đẹp như vậy, làm nàng cam nguyện vứt bỏ tất cả, vứt bỏ vinh hoa phú quý, vứt bỏ thân phận tôn thất, cùng hắn rời khỏi Kinh thành, dắt tay nhau đi qua quãng đời còn lại.
Nhưng mà, không phải tất cả tình yêu đều có kết cục tốt. Tài tử giai nhân trong thoại bản luôn có tình sẽ thành thân thuộc, vì đó là thoại bản. Còn thực tại luôn có rất nhiều thay đổi không thể dự đoán được.
Họ cuối cùng trở thành vật hi sinh của đấu tranh chính trị, có lẽ trước khi vận rủi đến, đôi tình nhân nhỏ vẫn còn đầy chờ mong về một tương lai song túc song tê.