TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 151: Kim Liên đạo trưởng truyền thư

<b><i>NĂM MỚI VUI VẺ!!!</b></i>

Từ dưới lớp áo đen, cánh tay kia tự động đưa lên, lòng bàn tay xuất hiện luồng khí xoáy, hô ~ Hằng Viễn hòa thượng bị khống chế bay lên, bị hút vào luồng khí xoáy tử vong.

Hắn thống khổ mở to hai mắt, làn da nhanh chóng khô héo, khí huyết bị rút ra, nét mặt trở nên khô héo tàn tạ nhìn thấy rõ.

Gương mặt quen thuộc đó dần đi về phía tử vong ngay trước mặt Hằng Tuệ, khuôn mặt tàn khốc kia chợt hơi thay đổi, đôi mắt đen ngòm không còn sự cứng đơ lạnh lùng.

Bành! Hằng Viễn bị quăng ra ngoài, đập mạnh vào thành giếng.

Tay trái của Hằng Tuệ đè mạnh lên cánh tay phải, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không được giết hắn, không được giết sư huynh của ta "

Khuôn mặt hắn lại biến thành lãnh khốc, mê hoặc nói: "Hằng Viễn là võ tăng, khí huyết dồi dào, vừa vặn có thể bù vào thương thế, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù sao, ngươi không muốn báo thù sao?"

Sau đó, gương mặt lãnh khốc biến mất, chuyển biến thành đau khổ giãy giụa: "Không được, không thể giết hắn, hắn là sư huynh của ta."

"Trên đời ai cũng có thể giết, vì sao không thể giết hắn?"

"Trên đời ai cũng có thể giết, duy chỉ có hắn thì không, hắn là sư huynh của ta, là người ta kính trọng nhất."

"Vậy Bình Dương thì sao?"

"Bình Dương…"

Gương mặt không ngừng thay đổi giữa lãnh khốc và thống khổ, cứ như trong người hắn có hai nhân cách khác biệt đang tranh chấp với nhau, theo sự giằng co, những đường gân máu thô to trên cánh tay phải lóe lên ánh sáng màu đỏ, liên tục lấp lóe, như đang hít thở.

Nhân cách chủ thể của Hằng Tuệ dần bị áp chế, nhân cách lãnh khốc dần dần chiếm thượng phong.

"Hằng Tuệ" giọng Hằng Viễn mệt mỏi, "Có nhớ khẩu quyết đầu tiên năm đó sư huynh dạy ngươi không?"

Tịnh Tâm Chú! Hằng Tuệ cố gắng đối kháng cánh tay phải mất khống chế, dựa lưng vào vách tường giếng, chậm rãi ngồi xuống. Chắp tay trước ngực, khẽ niệm kinh.

Hồi lâu sau, hắn dần ép được lệ khí, cánh tay phải không xao động nữa.

Hằng Tuệ mở mắt ra, vẫn là đôi mắt đen ngòm không có tròng trắng. Hắn nhìn Hằng Viễn dưới đáy giếng lờ mờ, giọng khàn khàn:

"Sư huynh, không phải huynh muốn biết một năm trước ta gặp chuyện gì sao. Bây giờ ta sẽ nói cho huynh biết."

"Tên thị nữ đó là gì?"

Phòng thẩm vấn, Hứa Thất An nhấp một ngụm trà, nhìn hoa khôi đứng ngồi không yên ở đối diện.

"Hà Nhi" Minh Nghiên thuận theo trả lời.

Nàng ta không ngừng nhìn lén Hứa Thất An, đồng thời liếc về phía cửa phòng đóng chặt. Là hoa khôi của Giáo Phường Ty, từng tiếp xúc không ít quan to hiển quý, nàng ta biết nha môn Đả Canh Nhân là nơi như thế nào.

Phàm quan viên đã bị bắt vào đây, không chết cũng bị lột da, một nữ tử yếu ớt như nàng, e là còn phải đối mặt với thứ đáng sợ hơn cái chết.

"Ả ta đi theo ngươi từ khi nào?" Sắc mặt Hứa Thất An nghiêm túc.

"Chừng, chừng ba bốn năm." Nàng ta sợ hãi nhìn Hứa Thất An: "Khoảng ba năm rưỡi, thời gian cụ thể thì ta không nhớ rõ."

Người nam nhân ngồi ở chỗ kia, mặt không cảm xúc, mang tới một cảm giác rất nặng nề, làm nàng ta thở mạnh cũng không dám, trong lòng bị một áp lực rất lớn.

Sao người này thay đổi nhiều vậy, tối hôm qua còn là dáng vẻ thiếu gia ăn chơi cơ mà.

Ba năm rưỡi, tí nữa cho người đi kiểm tra lại, xem trong khoảng thời gian này còn có nữ tử nào đến Giáo Phường Ty nữa hay không. Hứa Thất An gật đầu:

"Thường ngày ả ta qua lại thân thiết với ai??"

Minh Nghiên suy nghĩ hồi lâu, vừa nhớ, vừa nói ra mấy cái tên.

Lại hỏi thêm mấy câu, Hứa Thất An nhìn về phía quan viên chịu trách nhiệm ghi chép, người kia gật đầu.

"Đa tạ Minh Nghiên cô nương phối hợp, ngươi đi được rồi."

"A?" Hạnh phúc đến quá nhanh cứ như vòi rồng, làm Minh Nghiên trong thoáng chốc không tin được.

"Ta tiễn ngươi về Giáo Phường Ty." Hứa Thất An đứng dậy, đưa tay làm dấu mời.

Minh Nghiên hoa khôi tâm thần bất định đi theo hắn ra ngoài, đi tới cửa nha môn, trông thấy xe ngựa đậu ở bên ngoài, nàng ta mới như trút được gánh nặng, tin mình thật sự được thả về Giáo Phường Ty, không bị giữ lại trong nha môn.

Nàng ta lập tức khôi phục khí độ của mình, dịu dàng thi lễ: "Cảm ơn Hứa đại nhân."

Hứa Thất An thò tay khẽ bấm một cái vào cái mông vểnh đầy đặn: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nên dùng hành động thực tế để chứng minh đi."

Cái người này trở mặt còn nhanh hơn cả nữ nhân. Minh Nghiên hoa khôi vừa thẹn vừa sợ hãi, mắt liếc qua xe ngựa.

Hứa Thất An nhướng mày, nhìn xe ngựa trầm tư.

Xe ngựa dừng lại ngoài ngõ hẻm Giáo Phường Ty, hoa khôi nương tử xuống xe ngựa, nhẹ nhàng nói: "Hứa đại nhân có rảnh đến Thanh Trì Viện uống trà."

Bỏ lại một câu khách sáo như vậy xong, nàng ta lập tức xoay người rời khỏi, bước chân bước vô cùng nhanh, làn váy tung bay.

Nàng ta hơi thấy sợ Hứa Thất An, đương nhiên không phải vì hắn cứng như vàng 24k, trên xe ngựa không xảy ra chuyện gì cả.

Nàng ta trước giờ đều sợ loại người hỉ nộ vô thường như này.

Hứa Thất An thừa lúc ngồi xe ngựa quay về nha môn, triệu tập các thành viên chính của đoàn đội họp.

Rất nhanh, ba ngân la, Lữ Thanh, Tống Đình Phong, Chu Quảng Hiếu, tổng cộng sáu người bị Hứa Thất An gọi đến thiên sảnh.

"Chuyện ở Giáo Phường Ty tối qua hẳn mọi người đã biết rồi." Hứa Thất An nói.

Đám Lý Ngọc Xuân gật đầu, đã nghe Tống Đình Phong nói lại, cũng biết cuối cùng là người của Ty Thiên Giám ra tay giải quyết nguy cơ cho.

Còn tại sao Tống Đình Phong không báo với nha môn, mọi người đều ăn ý không hỏi, vì đêm qua rất trùng hợp là, người trực là Chu kim la.

Lữ Thanh nhìn chằm chằm Hứa Thất An hồi lâu, làm hắn chột dạ, cau mày: "Lữ Bộ đầu, có chuyện gì?"

Lữ Thanh mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, "Làm sao đại nhân biết trong Giáo Phường Ty có giấu Yêu tộc?"

Các nam nhân đều nở nụ cười ngầm hiểu, chỉ có Lý Ngọc Xuân nghiêm mặt, cái khoản này ông không hợp với bọn họ.

Hứa Thất An nghiêm trang: "Có một lần, trong khi tuần đêm, ta dùng Vọng Khí Thuật nhìn qua Giáo Phường Ty, phát hiện chỗ đó có Yêu khí."

"Sao ta chưa từng nghe ngươi báo cáo việc này?" Lý Ngọc Xuân sững sờ.

"Lúc ấy ta chưa biết ánh sáng xanh lục nghĩa là gì, sau đó thì vì chém Chu tạp chủng một đao, bị phán bỏ tù, sau đó nữa thì…" Hứa Thất An nhún nhún vai.

Sau đó nữa thì ngươi trở thành thuộc hạ của ta. Tuy là chúng ta thảo luận mọi việc với nhau, nhưng ta không cần phải báo cáo gì với ngươi.

"Được rồi, có việc cần giao các ngươi đi làm." Hứa Thất An đập danh sách trong lòng lên bàn:

"Lão đại, ngươi dẫn người đi thăm dò những người có tên trên danh sách, các nàng này có quan hệ thân thiết với yêu nữ. Ngoài ra, tra xem bốn năm trước có nữ tử nào gia nhập Giáo Phường Ty không, hoặc nữ tử có thanh danh tăng lên cao trong thời gian này.

"Lữ Bộ đầu, ngươi dẫn người đi từng nhà lùng bắt Hằng Tuệ, nhớ nhất định phải cẩn thận."

Giao việc xong, Hứa Thất An ngồi uống nước, định đi bẩm báo Ngụy Uyên chuyện ở Giáo Phường Ty.

Chợt thấy tim đập nhanh, vội đi ra khỏi thiên sảnh, vào nhà vệ sinh, lôi mảnh vỡ Địa Thư ra. Đám nhiều chuyện Địa Thư yên tĩnh đã lâu cuối cùng cũng có người online.

【 năm: Ta tới vì khoản nợ với số ba. Ừm, chúng ta đã thăm dò xong Cực Uyên ..., ta phát hiện một bí mật rất kinh người. 】

Đối phương đã cố ý nhắc tới mình, Hứa Thất An không thể im lặng được, trả lời:【 bí mật gì? 】

【 năm: Các ngươi đâu cả rồi, các ngươi quyết đi, nợ ta một khoản nhé? 】

【 hai: Nói ra nghe thử đã. 】

【 bốn: Ồ, không vấn đề. 】

【 năm: Số một không có ở đây à? 】

【 một: Được. 】

Mọi người bày tỏ thái độ xong, số năm nhắn vào:【 bảy bộ tộc Cổ tộc đồng tâm hiệp lực, trải qua vô số khó khăn, nguy hiểm nhưng vẫn sống sót đi thăm dò, cuối cùng đã tới Cực Uyên】

【 hai: đừng có nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề đi. 】

【 năm: ở Cực Uyên, chúng ta nhìn thấy có một pho tượng Nho gia Thánh Nhân, đứng nhìn vào trong uyên. 】

Nho gia Thánh Nhân? Thành viên Thiên Địa hội kinh ngạc, sau đó không hẹn mà cùng nghĩ tới số ba, là học sinh kiệt xuất của thư viện Vân Lộc, hẳn là hắn có biết chút gì đó chứ.

Nhưng đại khái sẽ không nói cho bọn họ nghe, hơn nữa, bọn họ còn đang thiếu nợ hắn, không muốn tự nhiên lại mắc nợ chồng thêm nợ.

【 năm: Số ba, ngươi là học sinh thư viện Vân Lộc, ngươi có biết chút gì đó, đúng không? 】

Các thành viên Thiên Địa hội vui vẻ, số năm hỏi hay quá đi.

Ta làm sao biết, ta cũng rất kinh ngạc nha. Hứa Thất An không trả lời thẳng, nhắn vào:【 Cực Uyên ngoài tượng Thánh Nhân còn có gì nữa không? Với lại, ngươi miêu tả kĩ bộ dáng pho tượng Thánh Nhân đó nghe một chút. 】

Không nói nhảm một chữ nào, lại còn muốn lấy thêm tin tức nữa.

【 năm: trong Cực Uyên ngoài Cổ thần và các loại sâu độc, chỉ có tượng Thánh Nhân thôi. A, ta nhớ ra rồi, giữa trán của tượng Thánh Nhân đã bị nứt, trưởng bối trong tộc hình như rất lo lắng. 】

Giữa trán tượng Thánh Nhân bị nứt, trưởng bối Cổ tộc rất lo lắng? số hai giật mình:【 các ngươi nói, có phải là tượng Thánh Nhân đang trấn áp Cổ thần không? Nếu không, sao tự nhiên trong Cực Uyên lại có tượng Thánh Nhân? 】

【 bốn: Không bài trừ khả năng này, dùng tượng, đồ đồng, khí cụ bằng đồng làm vật môi giới để phong ấn trận pháp, là phương pháp cực kỳ thông thường. Thời viễn cổ, Nhân Hoàng đúc Cửu Đỉnh, trấn áp núi sông Cửu Châu, tập trung số mệnh cho Nhân tộc chính là ví dụ điển hình. 】

【 một: Giữa trán tượng Thánh Nhân đó rạn nứt, có phải có nghĩa phong ấn bất ổn hay không? Nên Cổ thần mới sơ bộ sống lại. 】

【 bốn: Có khả năng này. 】

Đề tài này được lướt qua rất nhanh, vì đẳng cấp của Cổ thần và cả Nam Cương đều cách mọi người quá xa xôi.

Hứa Thất An đưa vào tin tức:【 số một, ngươi dạo này không hỏi ta tình hình án Tang Bạc nữa, ngươi tìm đọc sách cổ có đầu mối gì rồi à? 】

【 một: Không có manh mối. 】

Nói xong, số một yên lặng lặn xuống nước.

Số một hơi lạ à. Lúc trước rõ ràng rất chú ý án Tang Bạc, vậy mà tới giờ qua nhiều ngày như vậy, hắn ta/nàng ta lại không hỏi mình tiến triển vụ án nữa. Hứa Thất An đưa vào tin tức:【 số hai, có tin tức gì về hành tung Chu Xích Hùng sao? 】

【 hai: Không có, ta sẽ lưu ý cho ngươi. 】

Biển người mênh mông, quả nhiên không dễ tìm được người. Hứa Thất An vừa thất vọng, vừa cảm thấy chuyện này là đương nhiên.

Nói chuyện thêm một hồi, đám người số bốn đều thể hiện sự lo lắng cho tung tích của số sáu, kêu gọi số chín Kim Liên đạo trưởng, nhưng đạo trưởng không có trả lời.

Hôm nay ánh mặt trời tốt như vậy, Kim Liên đạo trưởng chắc lại leo lên nóc nhà lười biếng phơi nắng rồi.

Hứa Thất An thầm nghĩ, chợt thấy tin nhắn của Kim Liên đạo trưởng:【 chín: Số ba, đi ra gặp ta. 】

"Hả?" Hứa Thất An sửng sốt, sau đó hiểu ngay, cất kính nhỏ vào, rời khỏi nhà vệ sinh, bước nhanh ra cửa nha môn.

Hắn đứng ở cửa nhìn quanh một hồi, trông thấy phố đối diện có một con mèo cam, cái đuôi cao cao dựng thẳng, yên tĩnh nhìn vào cửa của nha môn Đả Canh Nhân.

Hứa Thất An đương nhiên đi qua, tới cạnh con mèo, nhưng không nhìn nó, mà nhìn quanh.

Mèo cam trầm giọng: "Ta đã tìm được số sáu."