Có lẽ, soái tới mức độ nhất định sẽ thật sự có một nắm lớn em gái muốn đưa cơm cho anh.
Nhưng có thể soái tới mức độ này thì chỉ là một nhóm nhỏ người mà thôi, chồng của các bạn học cũ kia của cô vẫn còn cách mức độ này vạn dặm nữa đấy!
Nói là nước sôi lửa bỏng có lẽ là hơi khoa trương, nhưng mua một món ăn cũng phải tính toán tỉ mỉ, mua một bộ quần áo cũng phải cân nhắc liên tục, thậm chí có cốc trà sữa mấy đồng cũng không dám bỏ tiền ra mua.
Nhịn ăn nhịn mặc như vậy cũng không biết phải tiết kiệm bao nhiêu năm mới trả được tiền đặt cọc nhà, cho dù góp đủ tiền đặt cọc thì các khoản tiền trang trí, nội thất cũng không biết còn phải đau đầu thêm bao lâu.
Điểm chết người nhất chính là tới tuổi hai mươi, ba mươi còn phải gánh vác thêm đủ loại phí từ con cái và người già trong nhà, áp lực lớn tới mức nào chỉ có người từng trải qua rồi mới biết được.