Nghe chồng nói xong, Hạ Linh Linh đầy vẻ kinh ngạc nói: "Cậu còn có một đứa con trai bị lừa bán à? Chuyện này xảy ra bao giờ vậy?"
Ngụy Tuyết Phong nói chuyện điện thoại với mẹ vợ xong, mới thở dài nói: "Đó là chuyện hai mươi mấy năm trước, người em họ bị lừa bán của anh chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi. Vào năm cậu ấy năm tuổi, đi theo mợ anh tới chợ, kết quả mợ anh chỉ mua mấy cân hoa quả, em họ anh đã bị bắt cóc mất."
Hạ Linh Linh nghe được, thổn thức nói: "Hóa ra là chuyện những năm chín mươi à? Lúc đó, đám buôn người quả thật hung hăng ngang ngược. Em xem mấy tin tức liên quan, thậm chí có đám buôn người cướp cả đứa trẻ trong lòng người mẹ, còn có kẻ đêm khuya dùng thuốc mê làm người ta choáng váng, sau đó vào nhà cướp đứa trẻ đi."
Ngụy Tuyết Phong nghiến răng nghiến lợi nói: "Mức phạt cho đám buôn người này thật sự quá nhẹ. Anh thấy phải xử tử hình, bắt được tên nào bắn chết tên đó, ngay cả người mua cũng không thể tha được. Anh thật ra muốn xem thử còn bao nhiêu người dám lấy tính mạng đi mạo hiểm."
Hạ Linh Linh nói: "Cho dù em cũng rất căm giận đám buôn người, cũng muốn những kẻ cặn bã đó chết hết, nhưng trên pháp luật lại không có cách nào làm được. Dù sao ngay cả một số kẻ cố ý giết người còn không bị xử tử hình đâu!