Chương 194: Ngoài ý muốn thành heo
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Lỡ như Diệp Phong thật sự không muốn, thành Bạch Phù mà ông tốn bao tâm huyết gây dựng lên này dù không bị thành Quận Vương thu hồi cũng sẽ bị các thế lực cấp Tinh khác chia năm xẻ bảy.
Phó Thành chủ thấy lão Thành chủ muốn quản lí toàn thành, sắc mặt liền trở nên cổ quái.
Những năm gần đây, phần lớn thời gian lão Thành chủ đều đang bế quan, hầu hết công việc lớn nhỏ trong thành đều do Phó Thành chủ là ông quản. Nếu thật sự để cho lão Thành chủ tới quản thì khéo hỏng bét cả lên.
Diệp Phong ngồi trên ghế đá, suy ngẫm hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Lên làm Thành chủ có gì tổn hại không?”
“Không có tổn hại gì, chỉ có chỗ tốt!” Lão Thành chủ bắt đầu mở chế độ dụ dỗ: “Diệp chưởng môn ngẫm lại đi, một khi ngươi lên làm Thành chủ, khu vực vài trăm dặm này ngươi chính là trời, giang sơn cùng mỹ nhân không phải liền với tay là có thể bắt được sao?”
Diệp Phong có chút động lòng, nhưng vẫn liên tục xua tay: “Không, ta không phải loại người như vậy!”
Lên làm Thành chủ nhìn có vẻ uy phong, nhưng Diệp Phong không hiểu rõ đường ngang ngõ tắt trong đó nên an toàn vẫn phải được đặt lên hàng đầu, miễn cho Phiêu Miểu Phái hắn vất vả dựng nên cũng tèo luôn thì khổ.
“Nếu không thì như này, Diệp chưởng môn đảm nhiệm chức thái thượng trưởng lão phủ Thành chủ đi.” Phó Thành chủ khá là quen thuộc với việc quản lý thành trì, lập tức đưa ra kiến nghị: “Cứ mười năm tông môn cấp Tinh mới xét duyệt một lần. Đến lúc đó, Diệp chưởng môn lộ mặt một chút, triển lộ một phen thủ đoạn là được rồi.”
“Mười năm xét duyệt một lần?” Diệp Phong sờ cằm, cảm thấy cũng khá ổn.
“Lần xét duyệt trước đó của thành Bạch Phù đã là chín năm trước, sớm nhất là đầu xuân sang năm đã phải tiến hành lần xét duyệt tiếp theo rồi.” Lục Sơn Nhạc ho khan một tiếng, đưa ra lời nhắc nhở.
Nghe vậy, Diệp Phong bĩu môi.
Thấy bộ dạng Diệp Phong dầu muối không ăn, thủy hỏa bát xâm, Phó Thành chủ cùng Thành chủ đều có chút sốt ruột.
“Ta vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi!” Diệp Phong bỗng nhiên đưa ra một ngón tay, cắt ngang lão Thành chủ đang định lên tiếng: “Nếu trước đầu xuân sang năm, ta làm cho Phiêu Miểu Phái trở thành tông môn cấp Nhất tinh thì sẽ như thế nào?”
Nghe vậy, mọi người nhìn nhau.
Chỉ nghe Thành chủ nói: “Chỉ có tông môn cấp Tinh lớn nhất mới có thể quản lý phần lãnh thổ ba trăm dặm xung quanh đó. Nếu Phiêu Miểu Phái thật sự có thể thăng cấp thành tông môn Nhất tinh thì thành Bạch Phù đã mất đi tư cách tông môn cấp Tinh đương nhiên sẽ trở thành thành trì phụ thuộc của Phiêu Miểu Phái.”
"Thật vậy sao?” Diệp Phong hai mắt sáng ngời, định rõ chủ ý: “Trước đầu xuân sang năm, bản chưởng môn sẽ tận lực làm cho Phiêu Miểu Phái thăng cấp thành tông môn cấp Tinh.”
“Lỡ như không thể thì sao?” Phó Thành chủ nhíu mày.
Diệp Phong đứng lên, chắp hai tay sau lưng, nhìn về phương xa: “Nếu không thể, vậy lúc đó hãy kêu ta là Thành chủ đại nhân!”
Vừa dứt lời, Diệp Phong đã là phóng lên cao, bay về phía Phiêu Miểu Phong.
Trong đầu lão Thành chủ, Phó Thành chủ, Lục Sơn Nhạc và sáu người ngồi quanh bàn đá đều đang vang vọng câu nói "Hãy kêu ta là Thành chủ đại nhân” kia của Diệp Phong. Bọn họ cảm thấy có chút buồn cười.
Giữa không trung.
Diệp Phong đang rất là nhức đầu.
Thật ra, hắn rất muốn trở thành Thành chủ thành Bạch Phù, nhưng trước mắt mà nói, gây dựng Phiêu Miểu Phái mới là điều quan trọng nhất. Đợi đến khi Phiêu Miểu Phái thăng cấp thành tông môn cấp Tinh rồi thì trực tiếp biến thành Bạch Phù thành thành trì phụ thuộc, như vậy sẽ càng thêm ổn thỏa.
Có câu "Biết người biết mặt không biết lòng", Diệp Phong cũng không dám quá tin tưởng vào lão Thành chủ.
Nghĩ vậy, Diệp Phong liền đẩy nhanh tốc độ.
Hắn cũng không biết, ở một khu vực nọ sát bên thành Bạch Phù phía dưới có một hộ gia đình chuyên nuôi heo.
Giờ phút này, trong chuồng heo.
Một thiếu niên cơ thể cường tráng đang cầm cái gáo bằng gỗ nấu cám cho mười mấy con heo trong chuồng.
Thiếu niên cũng không biết, một luồng khói đen đã đi đến phía sau lưng hắn, lộ ra vẻ mặt tàn ác của Nhiếp Hồn chân nhân.
“Thân hình thật cường tráng! Căn cốt dường như cũng không tồi. Sau khi đoạt xá hắn, bổn chân nhân nhất định có thể ngóc đầu trở lại... Tuy rằng hiện giờ ta chỉ là một tia tàn hồn, nhưng đoạt xá thiếu niên này hẳn là vẫn dư sức.”
Nghĩ vậy, tàn hồn của Nhiếp Hồn chân nhân lập tức vọt về phía thiếu niên kia.
Éc éc!
Mấy con heo trong chuồng dường như cũng cảm giác được nguy hiểm nên tán loạn cả lên. Thân hình thiếu niên lảo đảo, gáo gỗ trong tay rơi xuống, vừa lúc đập trúng tàn hồn của Nhiếp Hồn chân nhân, khiến cho lão bổ nhào xuống đất, sau đó bị một con heo con hút phải.
“Mẹ nó! Lão phu thế mà lại đoạt xá một con heo?”
Nhiếp Hồn chân nhân mở bừng mắt, nhìn không gian khác lạ xung quanh, liền có cảm giác muốn đập đầu mà chết.
Ụt ịt!
Nhiếp Hồn chân nhân biến thành heo con không ngừng húc vào chân của thiếu niên nọ hòng phát tiết lửa giận trong lòng.
“Heo con, mày làm sao vậy, ăn chưa đủ no sao?” Thiếu niên tóm lấy heo con, búng búng cái mũi của nó, sau đó nhặt gáo gỗ lên múc không ít cám heo vào, khiến cho Nhiếp Hồn chân nhân tức đến mức kêu la inh ỏi.
……
Trên Phiêu Miểu Phong.
Diệp Phong nhìn các đệ tử đang nỗ lực tu luyện liền thấy vô cùng mãn nguyện, đang chuẩn bị nằm xuống thì lại phát hiện Lý Kiều Kiều múc nước ở linh tuyền đang dẩu cái miệng nhỏ, giống như chịu phải ủy khuất gì đó.
“Kiều Kiều, làm sao vậy?”
Diệp Phong đi đến bên cạnh Lý Kiều Kiều, ôn nhu hỏi.
Lý Kiều Kiều vội vàng đứng dậy.
“Chào chưởng môn sư thúc!” Chần chờ một lát, Lý Kiều Kiều nói ra hoang mang của mình: “Gần đây ta vẫn luôn nghĩ cách để làm thêm nhiều món ngon có thể gia tăng tu vi, nhưng thử tới thử lui vẫn đều thất bại.”
“Thất bại là mẹ thành công, thất bại vài lần cũng không sao cả. Vì như vậy có thể tích lũy thêm những kinh nghiệm khiến mình thất bại. Điều ngươi cần phải làm là ổn định tâm thái, tiếp tục nỗ lực cho đến khi thành công.” Diệp Phong biến thành đầu bếp nấu súp gà (1) chuyên nghiệp. Hắn vừa nói xong đã khiến cho Lý Kiều Kiều dâng lên ý chí chiến đấu sục sôi.
(1) Súp gà: từ lóng của Trung Quốc, bắt nguồn từ quyến sách “Súp gà cho tâm hồn”.
“Vâng, ta sẽ cố gắng!” Lý Kiều Kiều gật đầu.