Chương 193: Điều kiện của tông môn cấp Tinh
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Ngày thường các ngươi có thể dùng biện pháp này để tu luyện Bạt Kiếm Thuật, chờ quen tay rồi thì có thể thử ngưng tụ linh lực, bộc phát ra kiếm khí mạnh mẽ vượt xa cảnh giới của bản thân.” Nói xong, Diệp Phong nằm xuống trường kỉ.
Các đệ tử sau khi ăn uống no say liền bắt đầu tu luyện.
Diệp Phong thì lại thảnh thơi nằm ườn xác ra.
“Không cần tu luyện, chỉ cần chỉ điểm một chút cho các đệ tử, thỉnh thoảng lượn ra ngoài một vòng khiêu chiến đó đây liền có thể gia tăng thực lực, nhàn dễ sợ!”
Nghĩ thế trong lòng, Diệp Phong đang chuẩn bị ngủ.
Coong!
Giữa sườn núi truyền đến tiếng chuông gọi cửa.
Long Thiên Tinh rảnh rỗi không có việc gì làm là người đầu tiên lao xuống núi, không lâu sau liền đưa một người đàn ông tóc bạc đầy đầu lên đỉnh núi.
Người đến chính là Phó Thành chủ thành Bạch Phù. Sắc mặt ông có chút nghiêm trọng, vừa nhìn thấy Diệp Phong liền chắp tay nói: “Diệp chưởng môn, Thành chủ cho mời.”
Nhìn vẻ mặt của Phó Thành chủ, Diệp Phong cảm thấy việc này không đơn giản, bèn vội vàng đứng dậy.
“Còn nhờ Phó Thành chủ dẫn đường.”
Nửa nén hương sau.
Ở ngọn đồi phía sau phủ Thành chủ, trong một tòa tiểu viện yên tĩnh.
Thành chủ, Lục Sơn Nhạc, cung chủ Nghê Thường Cung, môn chủ Phi Vũ Môn, chưởng môn Bá Đao Phái đều đang ngồi quanh bàn đá dưới giàn nho, sắc mặt ai cũng có vẻ không ổn.
“Diệp chưởng môn tới rồi, mời ngồi.”
Thành chủ đứng dậy chắp tay với Diệp Phong. Khí sắc ông đã ổn hơn rất nhiều, cũng đã thay một bộ thanh sam sạch sẽ khác.
Bảy vị cao thủ cảnh giới Tụ Nguyên đều tề tựu nơi này, chia nhau ngồi trên ghế đá uống linh trà.
Diệp Phong không muốn lãng phí thời gian, bèn đi thẳng vào chủ đề: “Không biết Thành chủ gọi ta tới là có chuyện gì?”
Thành chủ than nhẹ một tiếng: “Diệp chưởng môn có biết điều kiện để một môn phái cao đẳng thăng cấp thành tông môn cấp Tinh không?”
Diệp Phong ngẫm nghĩ, nói: “Trước đó ta có nghe Tân Quảng Hiên đạo hữu nói qua, thăng cấp thành tông môn cấp Tinh trừ bỏ việc chưởng môn phải đạt đến cảnh giới Tụ Nguyên tầng ba thì còn phải có được một số lượng Linh Khí nhất định, ngoài ra còn phải có các cơ sở vật chất như Luyện Đan các, Luyện Khí các, Linh Thú Các, đại trận hộ tông.”
Lục Sơn Nhạc có chút xấu hổ: “Tiểu tử Tân Quảng Hiên nói cũng không sai, nhưng cũng chưa đầy đủ.”
“Thế là sao?” Diệp Phong vội vàng truy hỏi.
Lục Sơn Nhạc nói: “Đối với một tông môn cấp Tinh mà nói, chưởng môn đạt tới cảnh giới Tụ Nguyên tầng ba chỉ là yêu cầu thấp nhất, ngoài ra còn phải có được hai vị trưởng lão cảnh giới Tụ Nguyên. Đương nhiên, nếu toàn bộ tông môn chỉ có một vị đạt đến cảnh giới Tụ Nguyên, vậy thì vị đó phải đến được cảnh giới Tụ Nguyên tầng bốn mới xem như thỏa mãn điều kiện.”
Diệp Phong bừng tỉnh nói: “Thì ra là như thế!”
“Kỳ thật, đối với tông môn cấp Tinh, thực lực của chưởng môn cùng với linh mạch mới là điều kiện quan trọng nhất.”
Thành chủ lại lên tiếng: “Liền lấy Vân Hoa Tông làm ví dụ đi, bọn họ có được mấy vị cao thủ cảnh giới Tụ Nguyên, đệ tử hơn một nghìn người, còn có cơ sở vật chất như Tàng Thư Các, Linh Thú Các. Vốn dĩ bọn họ đã có thể trở thành tông môn cấp Nhất tinh, đáng tiếc lại không có linh mạch.”
Diệp Phong gật đầu, nói: “Nói như vậy thì Phiêu Miểu Phái chúng ta có được một dòng linh mạch nhỏ, tương đương với có căn cơ để thăng cấp tông môn .”
“Đúng vậy.” Thành chủ gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Diệp Phong, trịnh trọng hỏi: “Nếu Diệp chưởng môn đã hiểu biết cơ bản về điều kiện thăng cấp tông môn cấp Tinh, hiện giờ hẳn đã đoán ra được nguy cơ mà thành Bạch Phù sắp phải đối mặt rồi chứ?”
Nguy cơ?
Thành Bạch Phù có nguy cơ gì chứ?
Diệp Phong ngây ngẩn cả người.
Một lát sau, Diệp Phong nhíu mày, nhìn chăm chú vào lão Thành chủ: “Thành chủ mất hết tu vi, thành Bạch Phù đã không còn thủ lĩnh có cảnh giới Tụ Nguyên tầng bốn, thậm chí là tầng ba, cho nên sắp có nguy cơ bị giáng cấp?”
“Đúng vậy!” Thành chủ gật đầu.
Những người khác đều hướng mắt về phía Diệp Phong, khiến hắn nổi cả da gà.
“Sau đó đâu?” Diệp Phong hỏi.
“Một khi thành Bạch Phù bị hủy bỏ danh hiệu cấp Tinh liền lập tức bị giáng cấp xuống tông môn cao đẳng, khế đất trong phạm vi hai, ba trăm dặm sẽ bị thành Quận Vương thu hồi. Đến lúc đó, thành Quận Vương có thể tùy ý xử trí, bao gồm việc khiến các môn phái ở đây dọn đi, và cả thu hồi linh mạch của chúng ta nữa." Thành chủ thở dài nói.
“Bá đạo vậy sao?” Diệp Phong nhíu mày: “Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể để mặc cho người ta xâu xé?”
Lục Sơn Nhạc vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Diệp chưởng môn xem nhẹ một chuyện rồi. Hiện tại, khu vực của chúng ta nằm trong vùng lãnh thổ thuộc quyền cai quản của thế lực cấp Tam tinh là vương quốc Linh Diệu. Nói trắng ra thì đất đai ở đây đều thuộc quyền sở hữu của hoàng thất vương quốc Linh Diệu, mà quyền quản lý của lưu vực Nam Giang lại nằm trong tay thành Quận Vương.”
Diệp Phong nhướn mày: “Ý của Lục trưởng lão là chúng ta thật ra đều là cấp dưới của thành Quận Vương?”
“Toàn bộ lưu vực Nam Giang, trừ bỏ Thần Phong Kiếm Tông và một vài thế lực Nhị tinh khác thì các thế lực còn lại đều được tính là dưới trướng của thành Quận Vương.” Lục Sơn Nhạc nhún vai: “Đương nhiên, cũng bao gồm Lưu Vân Tông chúng ta.”
“Vậy mọi người gọi ta đến là có ý gì?” Diệp Phong đưa mắt nhìn Thành chủ, sắc mặt dần dần trở nên quái dị: “Không phải là muốn ta ngồi lên vị trí Thành chủ đấy chứ?”
“Không sai!”
Mọi người nhất trí gật đầu, khiến cho Diệp Phong đơ ra một lúc.
"Hả? Mọi người nghiêm túc đó hả?” Diệp Phong ngả ngửa ra sau.
“Cực kỳ nghiêm túc!”
Lão Thành chủ nắm lấy tay Diệp Phong, trên khuôn mặt già nua của ông tràn đầy vẻ tang thương cùng mong đợi: “Thành Bạch Phù lúc này cũng chỉ có Thiên tuyển chi tử như Diệp chưởng môn mới có tư cách ngồi lên vị trí Thành chủ.”
“Không được, ta không thích hợp làm Thành chủ.” Diệp Phong nghĩ đến cảnh bao nhiêu phiền toái đổ ập lên đầu sau khi lên làm Thành chủ liền lắc đầu như trống bỏi.
“Diệp chưởng môn cảm thấy phiền phức sao? Nếu vậy thì chỉ cần ngươi làm Thành chủ trên danh nghĩa thôi, lão phu có thể lui xuống vị trí Phó Thành chủ, giúp ngươi quản lý toàn thành.” Lão Thành chủ có chút sốt ruột.