Chương 192: Chỉ cười không nói
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Trong một tòa câu lan (1).
(1) Câu lan: kĩ viện.
Thiên Diện Ma Quân hóa thành một vị công tử bộ dáng tuấn tú, trên người có một nữ tử thướt tha đang ngồi. Lúc hắn nghe đến tin tức liền âm thầm líu lưỡi.
“Diệp Phong quả nhiên cất giấu thực lực, thế mà lại có thể dùng một kiếm chém chết Nhiếp Hồn chân nhân, cho thấy hắn ít nhất có thực lực của cảnh giới Tụ Nguyên tầng sáu... Không đúng, hắn thích che giấu thực lực như vậy, có lẽ thực lực thật sự của hắn không chỉ dừng ở mức đó!”
“Mẹ ơi! Không lẽ tên này đã đến cảnh giới Tụ Nguyên tầng chín?"
“Hoặc có khi hắn đang ẩn giấu tu vi cảnh giới Linh Hải?”
Thiên Diện Ma Quân càng nghĩ càng sợ, không tự chủ được mà run bần bật.
Kỹ nữ đang ngồi trên người hắn lập tức bày ra vẻ mặt không thú vị, ghét bỏ nói: “Thật kém cỏi, nhanh như vậy đã xong rồi!”
Thiên Diện Ma Quân nghe thấy lời nàng ta nói liền giận sôi máu, nổi khùng hét: “Ta đây là bởi vì kích động mà run rẩy chứ không phải không được, ngươi có hiểu không?”
……
Phiêu Miểu Phong.
Đoàn người Diệp Phong đã đến đỉnh núi.
“Chưởng môn sư thúc, ta đã trở về!” Mọi người chân trước vừa về, chân sau Hoắc Vân Kiệt đã lên núi, xuất hiện ở trước đại môn.
“Nhị sư huynh đã về!” Long Thiên Tinh là người đầu tiên vọt đến.
“Về là tốt rồi.” Diệp Phong nhìn thấy Hoắc Vân Kiệt, khóe miệng liền cong lên.
Khi gặp phải Xích Xà Phái khiêu chiến, Hoắc Vân Kiệt đóng vai trò mấu chốt, khi luận bàn với Tiêu Phạm Cốc, Hoắc Vân Kiệt cũng giành thắng lợi.
Hiện giờ, Hoắc Vân Kiệt lại luyện thành công Bạt Kiếm Thuật, giúp Diệp Phong cũng nắm giữ môn kiếm pháp cường đại này, dùng nó để chém chết kẻ ác làm hại bốn phương như Nhiếp Hồn chân nhân.
Tổng hợp đủ loại sự tình, Diệp Phong cảm thấy Hoắc Vân Kiệt chính là phúc tinh của Phiêu Miểu Phái, nhìn hắn cũng càng ngày càng thuận mắt.
“Bạt Kiếm Thuật của ngươi đã nhập môn rồi phải không?” Không đợi Hoắc Vân Kiệt nói gì, Diệp Phong đã hỏi thăm.
“Chưởng môn sư thúc biết cả việc này rồi ư?” Hoắc Vân Kiệt kinh ngạc không thôi.
Diệp Phong cười, nghĩ bụng ta có hệ thống hack game, có thể không biết sao? Hơn nữa, ngươi nếu là không luyện đến nhập môn, ta cũng không có khả năng nắm giữ được Bạt Kiếm Thuật nha!
Nghĩ vậy, Diệp Phong gật đầu nói: “Không tồi, ta biết ngươi đã nhập môn, nhưng còn một khoảng cách rất xa mới đến được viên mãn.”
Dù Diệp Phong đã nắm giữ Bạt Kiếm Thuật giai đoạn viên mãn, nhưng Bạt Kiếm Thuật tương đối cao siêu, có thể so với pháp thuật cấp năm, dù có nói cho Hoắc Vân Kiệt biết thì hắn cũng khó có thể tu luyện đến giai đoạn viên mãn trong thời gian ngắn.
Nếu là thuật pháp cấp một bình thường thì độ khó cũng sẽ không lớn, Diệp Phong chỉ cần nhắc nhở vài điểm là các đệ tử có thể học xong.
Theo Hoắc Vân Kiệt trở về, đệ tử Phiêu Miểu Phái lại một lần nữa tề tựu.
Trên bàn cơm.
Hoắc Vân Kiệt kể lại trải nghiệm của mình ở cổ trấn Lưu Sa.
Chúng đệ tử sau khi nghe xong mới biết được Hoắc Vân Kiệt đã trải qua nhiều chuyện như vậy, không chỉ luyện thành Bạt Kiếm Thuật, còn nhận thức được Đinh Bạch Tuyết, cũng tò mò muốn biết sau đó nàng có bái nhập Thần Phong Kiếm Tông hay không.
“Vốn dĩ cho rằng sau khi nhập môn Bạt Kiếm Thuật liền có thể trở về báo tin vui cho chưởng môn sư thúc, nhưng ai biết thúc ấy đã sớm viên mãn, ta còn quá ngây thơ.” Hoắc Vân Kiệt nhìn Diệp Phong, trong mắt tràn đầy tôn kính.
Diệp Phong ngồi ở chỗ của mình, chỉ cười không nói.
“Vân Kiệt luyện Bạt Kiếm Thuật đến Nhập môn đã là thật không tồi, nằm ngoài cả dự kiến của bản chưởng môn ta rồi. Dựa theo nội dung của nhiệm vụ, hiện tại hắn đã là đệ tử nội môn của Phiêu Miểu Phái chúng ta. Mọi người chúc mừng nào!”
Diệp Phong lấy ra một tấm lệnh bài thân phận.
Hoắc Vân Kiệt trịnh trọng nhận lấy, giở ra mặt sau liền thấy năm chữ thấy “Nội môn Hoắc Vân Kiệt” được dập nổi, mang đến một cảm giác khá là đặc biệt.
“Thì ra chưởng môn sư thúc đã sớm làm xong lệnh bài thân phận, thế nghĩa là ngài ấy ký thác kỳ vọng rất cao vào chúng ta, chắc chắn rằng chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành khảo hạch.”
Nghĩ vậy, Hoắc Vân Kiệt nắm chặt lệnh bài. Hắn cảm thấy vật này cực kỳ quý trọng, bèn vội vàng treo ở đai lưng một cách cẩn thận.
“Chưởng môn sư thúc, ta muốn nhờ ngài dạy cho ta Bạt Kiếm Thuật.” Hoắc Vân Kiệt đứng lên, trịnh trọng nói.
“Đối với Bạt Kiếm Thuật, điểm mấu chốt nhất chính là ngưng tụ khí tức của bản thân. Đương nhiên, tố chất thân thể cũng rất quan trọng, lấy sức lực hiện tại của ngươi, dù biết rõ ràng tường tận cũng không thể thi triển Bạt Kiếm Thuật đến giai đoạn viên mãn, nếu không sẽ tạo ra một sức ép cực lớn lên cơ thể, gây ra tổn thương vĩnh viễn."
Diệp Phong không cũng không kiêng dè, lập tức nói ra.
Chúng đệ tử ngồi xung quanh bàn ăn nghiêm túc lắng nghe. Bọn họ giống như được mở ra một chân trời mới, vô cùng nóng lòng muốn thử.
“Tuy nhiên, dù uy lực của Bạt Kiếm Thuật rất lớn nhưng năng lượng tiêu hao cũng không ít. Thông thường, sau khi thi triển toàn lực một lần phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Không đến vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được thi triển toàn lực.” Diệp Phong dặn dò.
Thiếu niên "nhiều vấn đề" Long Thiên Tinh nhảy ra: “Chưởng môn, nếu chúng ta không ngưng tụ lực lượng toàn thân mà chỉ sử dụng một phần thì không phải có thể thi triển nhiều lần sao?”
Diệp Phong ngẩn ra.
“Bạt Kiếm Thuật chú trọng việc vận dụng toàn lực, được ăn cả ngã về không, nếu mỗi lần chỉ là sử dụng một phần lực lượng chém xuống thì đương nhiên có thể thi triển nhiều lần, nhưng uy lực mỗi lần lại suy giảm cực lớn, có khi còn không bằng thuật pháp bình thường đâu!” Không chờ Diệp Phong lên tiếng, Hoắc Vân Kiệt đã đứng ra giải thích.
Lúc ở bên bờ sông Lưu Thủy, Hoắc Vân Kiệt đã từng không dưới một lần thử cách này, nhưng sau khi phát hiện uy lực không mạnh, hắn cũng không còn luyện nữa.
“Dù là như vậy nhưng đối mặt với yêu thú thực lực không mạnh thì chỉ cần ngưng tụ một phần lực lượng cũng đủ rồi.”
Diệp Phong đi đến bên vách núi, rút ra một thanh kiếm sắc, ngưng tụ một phần vạn lực anh linh.
Xoẹt!
Trường kiếm phóng ra khỏi vỏ.
Nhưng bởi vì lực lượng ngưng tụ lần này không lớn lắm nên thiết kiếm chỉ là bùng lên ánh sáng yếu ớt. Theo cú rút kiếm của Diệp Phong, một luồng kiếm quang hình bán nguyệt dài một thước xẹt qua, chém một khối đá lớn bằng một cái cối xay ra làm đôi.
“Chưởng môn thật là lợi hại!”
Kiều Giai Hi chọn con đường luyện thể, vì thế không thể tu luyện Bạt Kiếm Thuật, đành chỉ có thể tỏ vẻ hâm mộ.