TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 190: Tiêu diệt

Chương 190: Tiêu diệt

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Đáng chết, Diệp Phong thế mà lại có thể giết chết ác thú... Ta biết rồi, là do cây quạt trong tay hắn có điều cổ quái, đợi ta lén đến gần hắn sẽ đoạt đi cây quạt kia, thuận tay chém hắn chết luôn!”

Nhiếp Hồn chân nhân tức giận đến vò đầu bứt tai, đôi tay bấm niệm thần chú, hóa thành một mảnh khói đen, dọc theo mặt đất đến gần chỗ của Diệp Phong.

“Thành chủ, ngài thế nào rồi?” Lúc này, đám người phó Thành chủ đã đến dưới chân tháp. Bọn họ nâng Thành chủ dậy, quan tâm hỏi.

“Thông quan thất bại, lọt vào phản phệ của “Bôn Lôi quyết”. Khí hải đã phá, trừ phi có thể chữa trị khí hải, nếu không đời này cứ như vậy.” Trên khuôn mặt già nua của lão Thành chủ tràn ngập sự hiu quạnh.

“Haiz!”

Mọi người đều thở dài.

Dù Thành chủ đã từng là cao thủ Tụ Nguyên tầng bốn, thân thể đã được chân nguyên rèn luyện, dù cho không có tu vi cũng đủ để nghiền áp tu hành giả ở cảnh giới Luyện Khí, nhưng bây giờ thọ nguyên đã hết, lại bị thương nặng, không còn sống được bao lâu nữa.

Từ đây, trụ cột của thành Bạch Phù đã sụp đổ!

Nghĩ đến đây, phó Thành chủ và vài cao thủ cảnh giới Tụ Nguyên đều cúi đầu, vô cùng khổ sở.

Diệp Phong đứng ở một bên, vốn dĩ muốn mở miệng, lại đột nhiên nhận ra một luồng khí tức vô cùng đáng sợ xuất hiện ở phía sau, liền vội vàng xoay người tung ra một đấm.

Bùm!

Diệp Phong bị một luồng khí đen đánh bay ra xa, sau đó lơ lửng trong không trung, nhìn chằm chằm chỗ mình vừa đứng lúc nãy, ánh mắt tập trung tại một điểm.

“Nó thế mà có thể trốn thoát được!” Nhiếp Hồn chân nhân hiện ra chân thân, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin được.

“Là Nhiếp Hồn chân nhân!” Đám người Phó Thành chủ biến sắc, vội vàng phóng ra uy áp, chuẩn bị liều chết đấu một trận.

Chỉ thấy Nhiếp Hồn chân nhân nhìn chằm chằm Diệp Phong đang lơ lửng giữa trời, nổi giận nói: “Diệp Phong! Ngươi trước giết Hổ Tướng và đám yêu thú cấp Yêu Binh cao đẳng dưới trướng bổn chân nhân, giờ lại giết ác thú, liên tiếp làm hỏng chuyện tốt của ta. Hôm nay bất luận thế nào ta cũng phải chém ngươi!”

Ông ta vừa nói xong, toàn thành chấn động.

“Diệp Phong... giết Hổ Tướng?”

“Khó trách yêu thú Phù Vân u sâm dạo này yên ắng thế, hóa ra không phải đang ủ mưu chuẩn bị làm chuyện xấu, mà là đã bị giết sạch rồi!”

Năm vị cảnh giới Tụ Nguyên nhìn nhau một lúc rồi mới bừng tỉnh, trong lòng khiếp sợ vô cùng, đồng thời cũng kinh ngạc với sự khiêm tốn của Diệp Phong. Người này thế mà có thể âm thầm chém Hổ Tướng cùng mấy chục con yêu thú cấp Yêu Binh cao đẳng, coi như nắm vững vị trí số một Đại hội chém yêu rồi.

Diệp Phong không để ý tới vẻ khiếp sợ của mọi người mà chỉ cau mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhiếp Hồn chân nhân, nói: “Là do các ngươi ra tay trước, có chết cũng là xứng đáng.”

“Câm mồm! Bổn chân nhân phải giết ngươi trước tiên!”

Nhiếp Hồn chân nhân lấy ra một món Linh Khí trung đẳng, là một cây kéo màu đen, sau đó kéo dài nó ra mười thước rồi phóng về phía Diệp Phong.

“Đó là Linh Khí bản mạng của Nhiếp Hồn chân nhân - "Đoạn Hồn Tiễn", một khi bị nó làm cho bị thương thì hồn phách cũng sẽ bị thương y như vậy!” Lão Thành chủ vội vàng nhắc nhở.

Diệp Phong rùng mình, vội vàng vẫy ra một luồng gió lớn.

“Chút tài mọn!” Nhiếp Hồn chân nhân cười dữ tợn, thúc Đoạn Hồn Tiễn xé rách gió lớn, tiếp tục phóng về phía Diệp Phong.

“Thiếu chút nữa đã quên, Đoạn Hồn Tiễn là Linh Khí, không phải thuật pháp, công năng phá vỡ thuật pháp của quạt ba tiêu có lẽ không có hiệu quả, chỉ có thể sử dụng gió lốc ngăn địch đơn thuần.” Diệp Phong vội vàng lùi lại.

“Ha ha ha, quạt báu của ngươi quả nhiên không phải đối thủ của Đoạn Hồn Tiễn, chết đi cho ta!” Nhiếp Hồn chân nhân đứng trên cây kéo khổng lồ, khống chế nó không ngừng công kích Diệp Phong.

Mọi người đứng dưới đất nhìn trong lo sợ.

Trận giao chiến giữa Diệp Phong và Nhiếp Hồn chân nhân quá mức đáng sợ, lấy thực lực của mọi người căn bản không có tư cách nhúng tay.

“Diệp Phong, chết đi!” Thần sắc của Nhiếp Hồn chân nhân dần dần trở nên điên cuồng. Theo suy nghĩ của lão ta, chỉ cần cắt chết Diệp Phong rồi thì thành Bạch Phù còn không phải vật trong tay ông ta sao.

Bùm!

Diệp Phong bỗng nhiên rơi xuống đất, sau đó dồn sức nhảy một phát lên cao đến vài trăm thước. Nhiếp Hồn chân nhân hừ lạnh một tiếng rồi đuổi theo.

"Cắn câu!”

Diệp Phong trên trời cao bỗng nín thở, sau đó không ngừng vỗ quạt ba tiêu cỡ nhỏ. Một lần, hai lần... mười chín lần, hai mươi lần!

Nhiều luồng gió lớn hợp lại tạo thành một cơn lốc xoáy xoay cuồn cuộn, trông rất đáng sợ và khí thế, sau đó lao nhanh về phía Nhiếp Hồn chân nhân trên không trung.

“Chiêu này vô dụng với bổn chân nhân mà thôi!”

Nhiếp Hồn chân nhân cười nhạo, dùng tu vi Tụ Nguyên tầng bốn thúc giục Đoạn Hồn Tiễn, hơn nữa còn bổ sung thêm thuật pháp, phóng ra lực lượng không thua kém gì Tụ Nguyên tầng sáu, cắt gió lốc thành hai nửa.

Nhưng khi gió lốc đã bình ổn, Nhiếp Hồn chân nhân lại phát hiện Diệp Phong mới trong tầm mắt đó đã biến mất, vội vàng xoay nhìn lại. Chỉ thấy Diệp Phong lơ lửng giữa không trung, tay trái cầm chuôi kiếm, tay phải tạo thành tư thế cầm kiếm, khí tức trên người chỉ sau một khắc đã hoàn toàn biến mất, giống như đã dung nhập vào không khí.

"Bạt Kiếm Thuật?”

Nhiếp Hồn chân nhân cười nhạo. Căn cơ của Diệp Phong cũng mới chỉ ngang cảnh giới Tụ Nguyên tầng hai tầng ba gì đó, dù thi triển kiếm thuật lại có thể như thế nào, theo lẽ thường...

Không đợi Nhiếp Hồn chân nhân cười xong, Diệp Phong đã rút kiếm.

Xoẹt!

Trắng tinh không tì vết!

Vô tận loá mắt!

Từ cây kiếm sắt trông có vẻ bình thường kia lóe ra một luồng sáng trên không trung, chói mắt hơn cả vầng thái dương trên trời cao.

“Không ổn!”

Nhiếp Hồn chân nhân ý thức được nguy hiểm, nhưng kiếm khí chém tới trước mặt quá nhanh, lão ta căn bản không kịp trốn tránh, chỉ có thể dùng Đoạn Hồn Tiễn lấy công làm thủ.

Vụt!

Kiếm khí chói mắt xẹt qua không trung.

Trong ánh mắt chấn động của mọi người, Đoạn Hồn Tiễn cùng Nhiếp Hồn chân nhân từ một phân thành hai, sau đó ầm ầm nổ tung.

Một lát sau, một đỉnh núi cao mấy trăm thước ngoài thành bị kiếm khí bổ trúng liền lập tức nổ tung, rơi xuống vô số cục đá nặng đến trăm vạn cân, khiến cho xung quanh như nổ ra một trận mưa sao băng.

"Thật... Thật là khủng khiếp!”

Mọi người hóa đá tại chỗ.

Bên ngoài thành Bạch Phù, Hoắc Vân Kiệt ngơ ngác đứng trên thân Hàn Quang Kiếm, trong đầu quanh đi quẩn lại vẫn là cảnh Diệp Phong vung kiếm chém chết Nhiếp Hồn chân nhân.

“Bạt... Bạt Kiếm Thuật!”

Hoắc Vân Kiệt ngừng thở, chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc: “Hơn nữa, đây còn là Bạt Kiếm Thuật đã đạt tới trình độ viên mãn hoàn hảo, uy lực vô song... Thì ra, chưởng môn đã sớm hiểu rõ, chỉ có ta là không biết thôi...”