Chương 189: Biến cố
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Mọi người nghe nói “Bôn Lôi quyết”của Thành chủ sắp đến tầng ba viên mãn rồi, hơn nữa còn đột phá cảnh giới Tụ Nguyên tầng năm thì trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng.
“Bôn Lôi quyết” là một bộ công pháp phụ trợ cực kỳ mạnh, có thể giúp Thành chủ có được sức mạnh Bôn Lôi (1), dù chỉ giơ tay nhấc chân cũng có thể huỷ diệt cao thủ cùng cấp.
(1)Bôn lôi: Điều khiển sấm sét di chuyển.
Chỉ cần Thành chủ đột phá cảnh giới Tụ Nguyên tầng năm thì dù có là Tụ Nguyên tầng sáu hay tầng bảy ông cũng có đủ sức để chiến một trận chứ nói chi đến ác thú.
“Cái gì? Tên kia sắp đột phá rồi ư?”
Nhiếp Hồn chân nhân nhìn sấm sét trên bầu trời, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi, thầm nghĩ hôm nay mình ra cửa không xem hoàng lịch nên mới đụng phải việc này, trong lòng đã có ý rút lui.
Ác thú nhìn chằm chằm sấm sét trên bầu trời, lửa giận tăng lên, lập tức nhảy vọt lên trời hòng phá vỡ mây sấm.
Bùm!
Một tia sấm bổ xuống trên người ác thú, đánh cho nó cả người bốc khói, rơi bịch xuống đường phố một cách nặng nề, làm sụp đổ mấy tòa nhà xung quanh.
“Trốn mau!”
Quần chúng ăn dưa nãy giờ còn đang xem diễn bị dọa đến tè ra quần, nhanh chóng bỏ chạy tán loạn, hận không thể mọc thêm hai cái chân.
“Sấm sét mạnh thật, ngay cả ác thú cũng không thể địch lại. Xem ra, bổn chân nhân phải tìm cơ hội chuồn gấp.” Nhiếp Hồn chân nhân nhìn đám mây sấm kia, trong lòng có chút sợ hãi, bắt đầu xem xét đường chạy trốn.
Trên tháp cao.
Diệp Phong nhìn đám mây đen kia, lẩm bẩm nói: “Tình hình này chắc là không cần mình phải ra tay nữa.”
Nhưng hắn vừa dứt lời thì mây sấm trên bầu trời bỗng nhiên bắt đầu nổ mạnh, hóa thành vô số luồng khói phóng lên cao. Ngay sau đó, người cả thành đều nghe được một tiếng kêu rên thống khổ.
Một bóng người già nua từ ngọn núi sau lưng phủ Thành chủ phóng lên cao, nặng nề nện xuống tháp cao nơi Diệp Phong đang đứng. Đó là một ông lão đã bạc đầu, khóe miệng chảy đầy máu, cả người run rẩy.
“Thành chủ thông quan thất bại ư?”
Diệp Phong trừng lớn đôi mắt nhìn Thành chủ nằm trên mặt đất, không biết nên nói gì.
Giờ khắc này, cả người Thành chủ run rẩy, vị trí của khí hải đã vỡ nát, rõ ràng là đột phá thất bại, thậm chí ngay cả tu vi cũng bị phế đi.
“Thành chủ thông quan thất bại, xong rồi!”
Đám tu hành giả thành Bạch Phù như cha mẹ chết.
Nhiếp Hồn chân nhân trợn tròn mắt, sau khi xác định tu vi của Thành chủ đã thật sự bị phế bỏ liền vui sướng gần như bay lên trời, phát ra tiếng cười “Khặc khặc khặc” quái dị.
Lúc này, thân hình của ác thú bỗng phóng to đến ba mươi thước, bộc phát ra khí tức mạnh mẽ sánh bằng với cảnh giới Tụ Nguyên tầng bốn, rống giận nhào về Thành chủ đang ở dưới tháp.
“Thành chủ!”
Mọi người gào thét lên, dường như đã thấy được cảnh tượng bi thảm Thành chủ bị móng vuốt của ác thú xé nát, bèn đau lòng không thôi.
Vù!
Một trận cuồng phong thổi đến, đánh bay ác thú ra xa, va phải mấy tòa nhà, sau đó bị đống phế tích vùi lấp.
Mọi người nín thở nhìn lại, mới phát hiện bên cạnh Thành chủ có một thanh niên tuấn dật tay cầm quạt ba tiêu đang đứng.
“Diệp... Diệp chưởng môn?”
Mọi người nhìn thanh niên kia, khiếp sợ đến mức đôi mắt trừng to như quả trứng.
Đặc biệt là đám người phó Thành chủ, Lục Sơn Nhạc, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được.
“Ta không nhìn lầm phải không? Ác thú mà ngay cả năm vị cao thủ cảnh giới Tụ Nguyên đều không đánh bại được thế mà lại bị Diệp chưởng môn đánh bay?”
“Khủng bố vậy!”
Mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhiếp Hồn chân nhân trừng mắt nhìn Diệp Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không có khả năng! Tiểu tử này nhiều lắm chỉ mới đạt đến trình độ cảnh giới Tụ Nguyên tầng một, sao có thể đánh bay ác thú ra ngoài được?”
Rắc!
Ác thú phá vỡ phế tích quay trở lại.
Nhưng mọi người lại phát hiện nó đã khôi phục lại chiều cao năm thước, khí tức tỏa ra giảm đi vài lần, chỉ còn ngang tiêu chuẩn Tụ Nguyên tầng hai.
“Ác thú thế mà lại yếu đi?” Trừ bỏ Diệp Phong, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt ngơ ngác.