Chương 188: Chuyện ngoài ý muốn, kiếm quang sáng chói
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Bùm!
Âm thanh nổ tung vang lên, chúng đệ tử sợ ngây người.
Khi bọn họ định thần lại, bỗng phát hiện Diệp Phong đã hóa thành một chấm nhỏ đáp xuống bên ngoài cửa thành Đông của thành Bạch Phù, tốc độ vô cùng nhanh.
"Ái chà!"
Bình Đầu Ca kêu lên một tiếng đầy bất mãn, như muốn nói: “Đánh nhau cũng không gọi ta, đúng là quá thất đức”, rồi sau đó, nó khoác lên mình cái yếm màu đỏ cực lớn, dùng tư thế nằm sấp bay về phía thành Bạch Phù.
"Bình Đầu Ca đi rồi!"
"Chúng ta cũng đi thôi, có lẽ chúng ta có thể giúp chữa trị cho những người dân bị thương trong thành."
"Được!"
Chúng đệ tử đều khởi hành.
Cùng lúc đó, Hoắc Vân Kiệt đang ngự kiếm bay qua sơn mạch Nam Lộc, lẩm bẩm nói: "Ta cuối cùng cũng luyện thành Bạt Kiếm Thuật, nhất định phải báo tin tức này cho chưởng môn sư thúc, chắc ngài ấy nhất định sẽ vui vẻ."
Thành Bạch Phù, bên ngoài khu thành Tây.
Con ác thú đã cao tới mười lăm thước, há miệng, thở ra mùi hôi thối nhìn chằm chằm mấy cường giả Tụ Nguyên Cảnh đang chạy tới với ánh mắt lạnh buốt, trong mắt cũng không có sợ hãi,
Trong rừng rậm bên ngoài thành.
Nhiếp Hồn chân nhân che giấu khí tức của mình, đứng trên thân một cây đại thụ, chắp hai tay sau lưng.
"Ác thú càng tức giận thì sức mạnh càng lớn. Cho dù năm người Tụ Nguyên Cảnh các ngươi cùng ra tay cũng vô dụng."
Lão ta vừa dứt lời, bỗng nhìn về hướng Phiêu Miểu Phong.
“Trận pháp của Phiêu Miểu Phái rất mạnh, nhưng không thể nào mang ra ngoài, cứ coi như Diệp Phong tự mình chạy tới hiện trường, cũng không làm nên chuyện gì, chỉ cần lão thành chủ xuất quan, ta trước tiên có thể đánh lén rồi giết chết, đến lúc đó, cả thành Bạch Phù đều là của ta!”
Vốn là Nhiếp Hồn chân nhân định tiếp tục ẩn nấp.
Nhưng mấy ngày trước, lão ta tìm được vỏ trứng của ác thú, luyện chế thành công, cho nó cắn nuốt vô số huyết khí, trở nên vô cùng mạnh mẽ, lúc này mới đủ sức tấn công thành Bạch Phù.
Lúc này, năm người Phó thành chủ, Lục Sơn Nhạc, cung chủ của Nghê Thường Cung, môn chủ Phi Vũ Môn, chưởng lão Bá Đao Phái xếp hàng lơ lửng trên không, nhìn ác thú đang gầm thét bên dưới, giữa hai hàng lông mày chứa đầy phiền muộn.
“Phó Thành chủ, xin hãy mời lão thành chủ xuất quan đi!” Cung chủ của Nghê Thường Cung trầm giọng nói: “Ta không nghĩ chúng ta có thể đánh chết con ác thú này.”
“Lão thành chủ đang bế tử quan, trừ phi tự mình dậy, nếu không chúng ta gọi cũng không được.” Phó thành chủ nghiêm nghị nói.
Khi bốn người kia nghe thấy điều này, biểu cảm của họ đột nhiên thay đổi.
"Gào!"
Mọi người chưa kịp nói thêm thì con ác thú đã ngoẹo cổ, gầm lên một tiếng chói tai rồi đánh tới.
“Chúng ta cùng nhau lên!” Phó thành chủ lấy ra một cái linh khí là phi đao cấp bậc trung phẩm, nhờ linh khí rót vào, nó bỗng nhiên lóe ra ánh sáng lạnh thấu xương.
“Nộ Cuồng Trảm!” Chưởng môn Bá Đao Phái nắm lấy thanh đao dài hai thước và chém ra một tia kiếm kéo dài hàng trăm thước.
Hai tay của môn chủ Phi Vũ Môn kết ấn, sau lưng có vô số lông vũ phát sáng, giống như phi vũ lợi kiếm, chém bay ra ngoài.
Lục Sơn Nhạc niết kiếm quyết, chém ra một đạo Vân Kiếm, khí thế bừng bừng.
Cung chủ của Nghê Thường Cung thi triển “Ngũ Hành Gia Tỏa” lần nữa, quấn lấy ác thú, cố định nó tại chỗ.
Bùm!
Công kích của năm người đến gần như cùng một lúc, đấnh mạnh vào con con ác thú, nhưng nó chỉ bị trầy da sứt thịt chút ít, nhưng khi một làn sương đen quét qua, vết thương của con ác thú đều được chữa lành, hơn nữa cơ thể nó lại phình to hơn, đã đạt tới hai mươi thước.
Khí tức quanh thân gần như đạt sắp bước vào Tụ Nguyên cảnh tầng bốn!
"Một đám ngu ngốc, trừ khi một nhát đánh chết ác thú, nếu không nó có thể không ngừng tức giận, thực lực càng đáng sợ hơn, ngay cả ta cũng chưa chắc đã là đối thủ." Nhiếp Hồn chân nhân âm thầm quan sát, giễu cợt nói.
Tuy rằng lão ta biết ác thú có cực hạn tức giận, không thể lúc nào cũng tăng sức mạnh lên được, nhưng ngay cả Nhiếp Hồn chân nhân cũng không biết giới hạn đó là bao nhiêu, lão ta chỉ biết là dù mình xuất ra toàn lực, cũng không giết chết được ác thú.
"Gào!"
Sau khi con ác thú xé toạc cuộc tấn công của đám người, chân ngắn dùng sức đạp một cái, ngay lập tức tiếp cận năm người Phó thành chủ, đánh bay bọn họ ra ngoài, mỗi người không biết đã đâm thủng bao nhiêu nóc tòa nhà, cuối cùng ngã xuống đống phế tích.
"Phốc!"
Năm người Phó thành chủ đồng loạt nôn ra máu, cho dù là thân là Tụ Nguyên Cảnh thì bị sức lực đáng sợ như vậy đánh vào, cũng không chịu nổi.
Xa xa hàng trăm thước.
Diệp Phong đứng trên đỉnh một ngọn tháp, nhìn xem ác thú, thông qua chức năng "Tìm kiếm" thu được thông tin chi tiết.
[Chủng loại: Ác thú]
[Phẩm cấp: Yêu Tướng hạ đẳng đỉnh phong]
[Người trói buộc: Nhiếp Hồn chân nhân]
[Lưu ý: Ác thú có thể tạm thời gia tăng sức mạnh dựa vào sự tức giận (có thể phá pháp), bởi vì dễ mất khống chế, không thể rời khỏi người điều khiển trong phạm vi mười dặm.]
Dù nhìn thấy bốn chữ "Có thể phá pháp" nhưng Diệp Phong cũng không quá vui mừng mà là nghi nhớ nửa câu sau, vẻ mặt ngưng trọng nhìn xung quanh, muốn tìm ra dấu vết của Nhiếp Hồn chân nhân.
Chính vì sợ Nhiếp Hồn chân nhân nên Diệp Phong mới không ra tay.
"Anh Linh chi lực của ta đã hoàn toàn khôi phục, nhưng mỗi lần sử dụng Bạt Kiếm Thuật sẽ rơi vào thời gian nghỉ là một giờ. Chiêu thức này nhất định phải giữ lại, không thể tùy tiện sử dụng." Diệp Phong thì thào nói.
Trên bầu trời cao.
Nhiếp Hồn chân nhân đứng trên đám mây nhìn xuống bên dưới “Thành chủ thành Bạch Phù, nếu như ngươi không xuất quan, mấy vị Tụ Nguyên Cảnh dưới trướng ngươi nhất định sẽ bỏ mạng, trở thành chất dinh dưỡng cho ác thú, đến lúc đó, coi như ngươi có đột phá Tụ Nguyên cảnh tầng năm đi nữa cũng vô ích.”
Ầm ầm...
Ngay tại lúc này, thiên địa biến sắc!
Sấm chớp đột ngột xuất hiện trên ngọn núi phía sau Phủ thành chủ thành Bạch Phù, kèm theo một đám mây đen kéo dài hàng chục dặm, như thể trời sắp mưa to.
"Thành chủ sắp xuất quan!"
“Đây là dấu hiệu của công pháp phụ trợ ‘Bôn Lôi Quyết’ khi luyện đến tầng ba viên mãn, xem ra, thành chủ sắp đột phá Tụ Nguyên cảnh tầng năm rồi!”
Phó thành chủ nhìn vào trung tâm thành, cười thích thú.