Chương 177: Tỏa Yêu Tháp dị biến, Địa Yêu cường đại
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Phía sau, Diệp Phong cũng nhìn thấy yêu quái đang không ngừng nén bản thân, trong mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.
"Chưởng môn, đó là một sinh linh kỳ lạ có thể so sánh với Tụ Nguyên cảnh tầng ba, lấy thực lực của chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ của nó." Vẻ mặt Mặc Oanh rất nghiêm túc, kiếm trong tay khẽ rung động, dường như đang sợ hãi.
"Tụ Nguyên cảnh tầng ba?" Diệp Phong thở phào nhẹ nhõm: "Vậy cũng được, miễn cưỡng có thể đối phó."
Tuy nói tổng lực lượng cộng lại có thể có đến Tụ Nguyên cảnh tầng ba, nhưng Diệp Phong cũng không dám nói quá chắc.
"Cái gì?" Mặc Oanh sợ ngây người.
Tụ Nguyên cảnh tầng ba, tạm được?
Diệp Phong nhìn ra được sự lo lắng của Mặc Oanh, cười nói: "Trong khoảng thời gian này, thực lực bổn chưởng môn tăng lên rất nhiều, cho dù đánh không lại Tụ Nguyên cảnh tầng ba, nhưng tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, Vân Kiệt còn ở đó, cho dù có nguy hiểm, chúng ta cũng phải cứu hắn ra!"
Nghe vậy, Mặc Oanh gật đầu.
Bởi vì Linh Chu của ba người cách Lưu Sa cổ trấn tương đối xa, cho nên mặc dù tăng nhanh tốc độ thì vẫn không thể nào chạy tới trước được.
Mà cùng lúc đó, phía trên Lưu Sa cổ trấn.
"Ha ha ha... Cuối cùng bổn yêu cũng ra đời!"
Toàn thân Địa Yêu phát sáng đã bị nén đến cao hai thước, một cái đuôi cũng chỉ dài hơn một thước, ở phía sau không ngừng lắc lư, phát ra tiếng xé gió chói tai, giống như một thanh lợi kiếm có thể chặt đứt hư không.
Địa Yêu bay lên trời, bộc phát ra uy áp đáng sợ, tựa như gió lốc quét ra, thổi đống phế tích Tỏa Yêu Tháp lên trời cao, giống như vô số thiên thạch ném về phía toàn bộ Lưu Sa cổ trấn.
Ầm ầm!
Hàng trăm ngôi nhà đã bị phá hủy và rất nhiều người bị thương.
"Chạy đi!"
Dân cổ trấn khóc lóc chạy trối chết, loạn thành một đoàn.
Hoắc Vân Kiệt nhìn Địa Yêu lơ lửng bay lên, phát hiện mình bị khí thế của đối phương trấn trụ, ngay cả kiếm cũng không rút ra được.
Đinh Bạch Tuyết còn hơn thế, nàng đã lạnh cả người, môi không ngừng run rẩy.
"Giết!"
Địa Yêu chợt phát ra âm thanh lạnh lùng, giơ tay lên đánh ra một chùm sáng, phá hủy cả con đường, không biết bao nhiêu sinh linh vô tội ngã xuống.
"Nghiệt súc, ngươi dám!"
Ngay khi mọi người tuyệt vọng, Nhạc trưởng lão ngoại môn Thần Phong Kiếm Tông cuối cùng cũng đến, hai tay kết ấn, hóa chân nguyên bàng bạc của bản thân thành một nắm đấm lớn phát ra kim quang, cuốn theo vạn quân lực, mạnh mẽ đập xuống.
"Chỉ là Tụ Nguyên cảnh tầng hai mà cũng dám làm càn!"
Địa Yêu cười nhạo, thân hình thân hình thoắt một cái liền né tránh nắm đấm, bấm tay một cái liền đánh bại nắm đấm lớn. Sau đó, Địa Yêu bay về phía Nhạc trưởng lão đang có sắc mặt ngưng trọng, vuốt sắc đột nhiên vung lên.
Xoẹt!
Nhạc trưởng lão bay ngược ra ngoài, phát hiện lồng ngực xuất hiện ba vết móng vuốt, sâu có thể thấy được xương, nếu không phải có linh khí hạ phẩm nhuyễn giáp chắn lại một chút, lúc này chỉ sợ lão đã bị cắt thành mấy đoạn rồi.
"Thực lực thật kinh người, mạnh gấp đôi so với mấy Địa Yêu khác của Tỏa Yêu Tháp, chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy?" Hô hấp Nhạc trưởng lão dồn dập, trong lòng chấn động, vội vàng kéo dài khoảng cách.
"Thần Phong Kiếm Thuẫn, ngưng!"
Cũng may Nhạc trưởng lão có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lấy lui làm tiến, gọi ra một thanh linh kiếm cấp bậc trung phẩm, lơ lửng trên đỉnh đầu, rủ xuống mấy tầng kiếm thuẫn, bảo vệ bản thân từng tầng một.
Thân là trưởng lão ngoại môn của Thần Phong Kiếm Tông, Nhạc trưởng lão cũng có tư cách tu luyện công pháp phụ trợ trong môn, chiến lực bản thân rất mạnh, nếu không cũng không dám lấy tu vi Tụ Nguyên cảnh tầng hai để đối chiến với Địa Yêu Tụ Nguyên cảnh tầng ba.
"Chết!"
Địa Yêu gầm thét, thân hình đột nhiên đột tiến, chớp mắt một cái liền đến trước người Nhạc trưởng lão, móng sắc ra sức vồ xuống.
Ầm ầm!
Thanh thế đáng sợ nổ tung, Nhạc trưởng lão chỉ cảm thấy Thần Phong Kiếm Thuẫn bị đánh cho run rẩy, sau đó trực tiếp nổ nát vụn, căn bản không phải là đối thủ của Địa Yêu.
"Xong rồi!"
Vẻ mặt Nhạc trưởng lão hoảng sợ, căn bản không ngờ Địa Yêu lại mạnh như vậy, đều sắp tiếp cận Tụ Nguyên cảnh tầng bốn.
Ầm ầm!
Địa Yêu bỗng nhiên phun ra một đạo ánh mắt chóng mắt từ trong miệng, Nhạc trưởng lão vội vàng vung kiếm ngăn cản, nhưng vẫn bị đánh xuyên qua lồng ngực, cả người nhũn ra, đập mạnh xuống mặt đất như một viên thiên thạch.
"Nhạc trưởng lão!" Mắt đệ tử Thần Phong Kiếm Tông trên Linh Chu như muốn nứt ra, vị đệ tử cầm đầu có phản ứng nhanh nhất, vội vàng quát: "Nhanh, bố trí kiếm trận Bát Nguyên Trảm Yêu!"
Vừa dứt lời, tám vị đệ tử Thần Phong Kiếm Tông mỗi người lấy ra một trận kỳ, nhét linh thạch trung phẩm vào cột cờ, đồng thời kích hoạt.
Một mảnh kiếm quang rực rỡ bỗng nhiên nở rộ!
Trên mặt đất, Hoắc Vân Kiệt và Đinh Bạch Tuyết nhìn thấy một màn này, đều cảm thấy vô cùng chói mắt, đồng thời cảm nhận được kiếm khí cực kỳ sắc bén.
Đây là một sát trận cường đại!
"Chúng ta có hy vọng!" Lòng Hoắc Vân Kiệt và Đinh Bạch Tuyết đều buông lỏng.
"Tiên sư uy vũ!" Những người còn sống sót nhao nhao hò hét cổ vũ.
Bọn họ cũng không biết, sắc mặt tám vị đệ tử thi triển kiếm trận ngưng trọng, môi trắng bệch, giống như bị tiêu hao cực kỳ lớn.
Mà cùng lúc đó, Diệp Phong còn đang ngồi trên Linh Chu chạy tới!
“Nhanh lên, nhanh nữa lên!”
Diệp Phong đứng trên mũi thuyền, không ngừng thúc dục.
Nhưng mà, niên đại của linh chu này có lẽ lâu rồi, căn bản không bay nhanh được, Diệp Phong nóng lòng vò đầu bứt tai, sợ Hoắc Vân Kiệt gặp nạn.
Sắc mặt Mặc Oanh và Nhan Như Ngọc cũng càng ngày càng nghiêm trọng.
Các nàng xa xa nhìn thấy Địa Yêu lớn mạnh, dễ dàng làm trưởng lão ngoại môn Thần Phong Kiếm Tông Tụ Nguyên cảnh tầng hai bị thương, cho dù ba người bọn họ đuổi đến, thì có thể xoay chuyển tình thế không?
“Hy vọng bọn họ đừng có chuyện gì!” Mặc Oanh âm thầm nắm chặt đôi tay.
Lưu Sa cổ trấn.
“Trận pháp Bát Nguyên Trảm Yêu, mở!”
Tám vị đệ tử của Thần Phong Kiếm Tông đồng loạt ra tay, mở trận kỳ, mỗi người đều bị một vầng sáng mờ bao lấy, trên trận kỳ còn có kiếm quang tỏa ra mạnh mẽ, hóa thành một thanh kiếm quang sắc bén trên không.