Chương 178: Thần Phong kiếm ảnh
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Vèo!
Kiếm quang không ngừng lại, lập tức chém giết Địa Yêu.
“Hù, chút tài mọn!” Địa Yêu cười châm biếm, sau lưng đột nhiên sinh ra một đôi cánh phát sáng, tốc độ tăng vọt, né tránh kiếm quang.
“Địa Yêu, ngươi quá sơ ý rồi!” Thanh niên mặt ngựa kia cười nói.
Địa Yêu bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy kiếm quang kia đã chuyển hướng, chặn đầu bổ đến.
“Còn biết theo dấu?”
Ánh mắt Địa Yêu khựng lại, không ngừng né tránh, cũng bắt đầu tiếp cận tám vị đệ tử, nhưng sau đó, nó lại phát hiện đệ tử của Thần Phong Kiếm Tông khống chế kiếm quang rất linh hoạt, căn bản không bắt được.
Cheng!
Ngay lúc này, kiếm quang chém vào lưng Địa Yêu, để lại vệt kiếm nhìn thấy ghê người, suýt nữa bổ nó thành hai.
“Đáng chết!”
Địa Yêu bị chọc giận, quan sát mấy đệ tử Thần Phong Kiếm Tông không ngừng tránh né, trong mắt có sát ý như huyền băng vạn năm đang bạo phát.
“Yêu hoàng chấn thiên!”
Địa Yêu hai tay kết ấn, sau lưng xuất hiện một hư ảnh yêu hoàng đầu người cao hơn mười thước, toàn thân phát sáng, làm động tác ngửa lên trời hét lớn.
Sóng âm đáng sợ càn quét tất cả, chấn thiên động địa.
Răng rắc!
Kiếm quang của tám vị đệ tử ngưng tụ lập tức vỡ nát, bản thân cũng bị sóng âm làm nứt màng tai, lại bị sức mạnh của Địa Yêu quét ngang, toàn bộ đều bị trọng thương, giống như từng viên thiên thạch rơi xuống mặt đất.
“Bọn họ bại rồi!” Ánh mắt Hoắc Vân Kiệt không ngừng dao động, thân thể cũng bắt đầu run rẩy.
Đó là một sát trận mạnh mẽ, vậy mà lại bị phá như vậy?
“Kiếm trận nhỏ nhoi này cũng muốn giết ta?” Địa Yêu bồng bềnh trên không, giữa hai mày đầy dữ tợn, vết thương phía sau không có máu tươi chảy ra, mà được háo quang bao phủ, đang dần dần phục hồi.
Đột nhiên, dị biến xảy ra!
Địa Yêu chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Nhạc trưởng lão đáng ra nên bị thương lại xuất hiện ở đây, hai tay bấm quyết, khí tức trên người không ngừng bạo phát, khiến người ta có cảm giác hoảng sợ bị gió lốc vô hạn cắn nuốt, ông ta hét lớn: “Thần Phong kiếm ảnh!”
“Không ổn!” Con ngươi Địa Yêu rút lại, có cảm giác bất ổn.
Nhưng mà, tình hình đã muộn!
Linh kiếm của Nhạc trưởng lão đột nhiên chém ra vô số kiếm ảnh, trong khoảnh khắc đến tấm lưng của Địa Yêu, chém xuống vết thương cũ.
Xoẹt!
Dưới ánh mắt chấn động của vô số người, Địa Yêu bị vô số kiếm ảnh chém thành mảnh vỡ, giống như một đóa pháo hoa tươi đẹp nở rộ, dần dần rơi xuống đất.
“Cuối cùng cũng xong rồi!” Nhạc trưởng lão nhẫn nhịn kịch độc, thu hổi linh kiếm, như trút được gánh nặng.
Tám vị đệ tử Thần Phong Kiếm Tông ngã trên mặt đất cũng thở phào, thầm nghĩ Nhạc trưởng lão quả nhiên lợi hại, ngay cả pháp thuật cấp bốn “Thần Phong kiếm ảnh” cũng luyện đến giai đoạn viên mãn, sức chiến đấu kinh người.
“Tiên sư uy vũ!”
Mọi người ở Lưu Sa cổ trấn nhao nhao quỳ xuống đất, gương mặt thành kính lạy bái, trong mắt bọn họ, Nhạc trưởng lão giống như lão thần tiên tóc trắng phiêu phiêu, cứu vớt thế nhân trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Hoắc Vân Kiệt và Đinh Bạch Tuyết phát hiện áp lực đến từ Địa Yêu đã tản đi, cuối cùng cũng có thể tự do hoạt động, trong lòng sợ hãi không thôi.
“Đây chính là cường giả Tụ Nguyên cảnh sao? Cũng không biết vị tiền bối này đến từ nơi nào, pháp thuật kiếm đạo kia cũng thật huyền ảo, thật muốn học tập một phen.” Hoắc Vân Kiệt nắm chặt Hàn Quang Kiếm, cảm thấy mình vẫn quá yếu.
Đinh Bạch Tuyết nhìn dấu hiệu trên cổ tay áo Nhạc trưởng lão, nói: “Vị tiền bối này là trưởng lão của Thần Phong Kiếm Tông, chẳng trách lợi hại như vậy.”
Nghe vậy, Hoắc Vân Kiệt giật mình.
Ngoài mấy dặm.
Diệp Phong đứng trên mũi thuyền của linh chu, chính mắt nhìn thấy Nhạc trưởng lão chém Địa Yêu, kinh ngạc nói: “Đây là pháp thuật giai đoạn nào thế, có thể chém ra vô số kiếm ảnh, khiến người ta khó lòng phòng bị.”
“Môn pháp thuật này uy lực cực mạnh, đạt đến tám lần pháp thuật cấp một, hẳn là pháp thuật cấp bốn giai đoạn viên mãn.” Mặc Oanh nói.
Diệp Phong lập tức tò mò: “Nói vậy thì pháp thuật được chia thành chín cấp, vậy cấp chín cao nhất mạnh bao nhiêu?”
Mặc Oanh rất quen thuộc với câu hỏi này, giải thích nói: “Với tình huống cùng độ thành thục, mỗi lần pháp thuật tăng một phẩm, uy lực gấp đôi. Cho nên, pháp thuật cấp chín gấp hai trăm năm mươi sáu lần pháp thuật cấp một.”
“Mạnh vậy à?” Diệp Phong ngây ngốc: “Vậy nếu ngươi có thể thi triển pháp thuật cấp chín, chẳng phải có thể đối chiến với Tụ Nguyên tầng bốn, tầng năm sao?”
Mặc Oanh lắc đầu, cười khổ nói: “Pháp thuật cao phẩm không dễ luyện thành như vậy, cho dù luyện thành, nhưng tiêu hao của những pháp thuật này cũng rất lớn, với tu vi hiện tại của ta thi triển pháp thuật cấp chín, sẽ bị rút cạn linh lực trong nháy mắt, hơn nữa cũng không thể triển ra uy lực mạnh nhất.”
“À, thì ra là vậy....” Diệp Phong như có suy nghĩ gật đầu: “Cực hạn bây giờ của ngươi là bao nhiêu?”
“Với tu vi hiện tại của ta, cộng thêm phụ trợ của “Đệ Nhị Khí Hải – Quyển Trung” cũng chỉ có thể toàn lực thi triển một lần pháp thuật cấp bốn, sau đó sẽ tiêu hao hết sức lực, không còn sức chiến đấu nữa.” Mặc Oanh nói.
“Có công pháp phụ trợ giúp đỡ, cũng chỉ có thể miễn cưỡng thi triển pháp thuật cấp bốn sao? Cũng tức là nói, đối với Luyện Khí tầng chín bình thường, pháp thuật cấp ba đã là cực hạn rồi.” Diệp Phong suy đoán.
“Cơ bản là vậy.” Mặc Oanh gật đầu.
Lúc này, Nhan Như Ngọc im lặng đã lâu tò mò hỏi: “Sư tỷ, cảnh giới thế nào mới có thể thi triển pháp thuật cấp chín hoàn mỹ như thế?”
Mặc Oanh nghĩ một lát: “Ít nhất là Linh Hải cảnh, hơn nữa không phải Linh Hải cảnh bình thường là có thể thi triển được, ít nhất phải là tu vi trên Linh Hải tầng bốn! Với cảnh giới của bọn họ thi triển pháp thuật cấp chín, có thể gọi là dễ như trở bàn tay, không thể tưởng tượng nổi.”
Nghe Mặc Oanh phổ cập, Diệp Phong và Nhan Như Ngọc lần đầu biết sự đáng sợ của pháp thuật cấp chín, nhất là dưới sự thi triển của cường giả Linh Hải cảnh, chẳng phải một chưởng có thể hủy diệt thành Bạch Phù sao?