Chương 154: Thì ra ngươi là Bách Biến thú, ta đánh
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Đáng chết! Sao ngươi cứ chạy trốn vậy?”
Thiên Diện Ma Quân một giây phóng ra mười tám cây đao, mỗi cây chém vào không trúng. Tâm tình hắn có chút bạo nộ, lập tức khống chế thanh đại đao dài bốn mươi thước kia, trước ánh mắt chấn động của hơn hai trăm nghìn người, biến thành một cây búa siêu to khổng lồ!
Ầm ầm!
Phạm vi công kích của cây búa rất lớn, Diệp Phong trốn tránh không kịp, bị đấm bay mấy chục thước, thiếu chút nữa ngã gục trên mặt đất.
Tình thế trước mắt đối với Diệp Phong thật bất lợi!
“Chưởng môn!”
Các đệ tử thấy Diệp Phong thiếu chút nữa ngã xuống đất liền vô cùng hoảng sợ.
Đám người Phó thành chủ, Lục Sơn Nhạc, Tân Quảng Hiên lộ vẻ lo lắng.
"Thân thể chỉ là phàm thai mà phải nhận lấy uy lực một chùy của bổn ma quân, chắc là cả người đã te tua rồi phải không?” Thiên Diện Ma Quân khiêng một cây chùy dài đến mấy chục thước, phát ra tiếng cười khằng khặc quái dị.
“Ma quân uy vũ!”
Nơi xa, Lý Hàm Tiếu cùng Ngô Đức đứng ở trên cây, lay động nhánh cây, hò hét trợ uy.
Nhưng Diệp Phong rơi xuống mặt đất, vỗ vỗ ngực, lại phát hiện mình chẳng xi nhê gì.
Một chùy kia nhìn như rất mạnh, kỳ thật cũng chỉ như vậy.
“Chẳng lẽ là bởi vì thân thể ta rất mạnh nên mới có thể đứng vững?” Diệp Phong chớp chớp mắt.
“Ngươi thế mà lại không có việc gì?”
Phát hiện Diệp Phong không rụng cọng tóc nào, Thiên Diện Ma Quân lập tức kinh ngạc đến mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng.
“Ngươi chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi sao!” Diệp Phong cười, ngoắc ngoắc tay với Thiên Diện Ma Quân, ý hắn thế nào không cần nói cũng biết.
“Ta đập chết ngươi!” Thiên Diện Ma Quân nổi giận, đôi tay nắm lấy cán chùy, dùng hết toàn lực ném về phía Diệp Phong.
“Cửu Thiên Lôi Đình Song Cước Đặng (1)!”
(1) Cửu Thiên Lôi Đình Song Cước Đặng: hai chân giẫm ra sấm sét ngập trời
Diệp Phong đứng trên mặt đất, khom lưng khuỵu gối, dùng hết sức lực của hai chân giẫm một cái, cả người giống một thanh kiếm sắc phóng lên trời cao, một quyền đánh về phía đại chuỳ, cũng quát lên: “Thiên Địa Quán Xuyên Quyền (2)!”
(2) Thiên Đích Quán Xuyên Quyền: một quyền xuyên thủng cả trời đất.
Bùm!
Cây chùy nhìn như kiên cố không gì phá được ấy thế mà lại bị một quyền của Diệp Phong đánh cho lõm xuống, sau đó biến thành một mảnh sương trắng, rồi biến mất tăm mất tích.
“Đây là thuật pháp gì vậy?” Thiên Diện Ma Quân hít vào một hơi khí lạnh, không phải kinh hãi mà là vì quá đau!
Bản thể của hắn ta là Bách Biến thú.
Sau khi lợi dụng mười viên Huyết Linh đan để đột phá thành Yêu Tướng hạ đẳng, thiên phú của hắn càng tiến thêm một bước, có thể biến hóa thành bất kỳ đồ vật có hình dạng gì, hơn nữa cũng không còn chỉ là màu trắng mà đã có thể đổi màu tùy ý.
Dưới tình huống như vậy, Bách Biến thú có thể giả trang thành bất luận kẻ nào, cũng có thể lợi dụng thiên phú của mình để thiên biến vạn hóa, thi triển ra đại đao, đại chuỳ dài đến bốn mươi thước, thậm chí ngay cả một đống phân đều có thể biến ra, nói là thiên biến vạn hóa cũng không quá.
Nhưng vấn đề là, đồ vật hắn biến hóa ra cũng liên kết với bản thân, sau khi bị đánh vỡ sẽ rất đau!
“Lúc Diệp chưởng môn ra quyền, sao ta có cảm giác sức lực của hắn tăng gấp mấy lần, đạt tới tiêu chuẩn của cảnh giới Tụ Nguyên tầng hai thế nhỉ?” Lục Sơn Nhạc không vuốt chòm râu nữa, mày rậm nhướng lên, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Diệp Phong đứng giữa trời cao, vẫn chưa nói gì.
Mới vừa rồi hắn đã kết hợp lực lượng thân thể cùng anh linh chi lực, trước mắt cũng xem như là một chiêu mạnh nhất, kết quả, vẫn không đánh bại được Thiên Diện Ma Quân.
“Thiên Diện Ma Quân, ta thật muốn nhìn xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào.” Diệp Phong lại một lần khởi xướng tiến công.
“Ngươi thua chắc rồi!” Thiên Diện Ma Quân thân hình lóe lên, thế mà lại biến thành một mảnh sương đen biến mất trong bóng đêm.
Thiên Diện Ma Quân thật thông minh.
Sở dĩ hắn lựa chọn đại chiến với Diệp Phong vào ban đêm là bởi vì hắn còn có một chiêu cuối cùng, đó là có thể hóa thành sương mù, còn có thể đổi màu dựa theo môi trường xung quanh, đạt được hiệu quả ẩn thân tạm thời.
“Người đâu rồi?” Diệp Phong nhíu mày.
Những người khác cũng đều mất đi cảm ứng với Thiên Diện Ma Quân, dù là đám người phó thành chủ, Lục Sơn Nhạc có thi triển linh thức cũng không thể phát hiện ra.
Giờ khắc này, Thiên Diện Ma Quân giống như đã hoàn toàn biến mất.
Diệp Phong đứng ở giữa không trung nhìn xung quanh, lại nhìn không tới Thiên Diện Ma Quân đến tột cùng đang ở phương nào.
“Đáng tiếc ta không thể thi triển được pháp thuật, trong tình huống này mà thi triển “Toàn Phương Vị Linh Thức” hẳn vẫn là có chút tác dụng.” Diệp Phong âm thầm tiếc hận, chỉ than chính mình không có linh khí.
Bùm!
Một cây gậy đập xuống đầu Diệp Phong, đánh hắn bay xa hơn mười thước. Hắn ngừng ở giữa không trung, vội vàng xoay người nhìn lại, nhưng vẫn không phát hiện ra thân ảnh của Thiên Diện Ma Quân.
“Thiên Diện Ma Quân thế mà lại thi triển thuật pháp ẩn thân, thời khắc mấu chốt thì hiện thân cho Diệp chưởng môn một gậy.” Lục Sơn Nhạc nhìn ra manh mối.
Chỉ tiếc, Thiên Diện Ma Quân chơi quá bẩn, hiện thân xong chỉ đánh một côn rồi chạy, tuyệt không dừng lại.
Diệp Phong xoa xoa cái ót, phát hiện một đòn kia còn rất đau.
Nếu không phải thân thể hắn rất mạnh, có thể so với Linh Khí, đổi thành tu hành giả cảnh giới Tụ Nguyên khác sợ là đã sớm vỡ đầu chảy máu.
Bùm!
Lại thêm một gậy.
Diệp Phong bị đánh đến thân hình lảo đảo, hít sâu một hơi, trong mắt tràn đầy tức giận, hận không thể ngay lập tức ấn Thiên Diện Ma Quân xuống đất rồi hành hung một trận.
“Diệp Phong, bổn ma quân mà đã thi triển chiêu này thì ngươi thua chắc rồi, khà khà khà!” Thiên Diện Ma Quân điên cuồng cười lớn.
Tuy rằng ngoài miệng có vẻ vui sướng như thế, nhưng Thiên Diện Ma Quân trong lòng cũng rất phiền muộn. Hắn đã đánh hai đòn, kết quả Diệp Phong vẫn cứ đứng đó không xi nhê gì, ngược lại hắn còn bị dội lại đau cả tay.
“Chẳng lẽ trận này định đánh tới hừng đông luôn hả?”
Mọi người nhìn lên không trung, nhịn không được nói thầm.
Các đệ tử Phiêu Miểu Phái đứng thành một hàng, trên mặt tràn ngập lo lắng, đặc biệt là Long Thiên Tinh, sợ tới mức treo trên người Thạch Lỗi.