TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 137: Huyết mạch Cổ Thần

Chương 137: Huyết mạch Cổ Thần

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Mặc Oanh nói ra lo lắng của mình: "Dưới tình huống không có căn cốt, cho dù có sử dụng rất nhiều Khí đan tu vi thì cũng chỉ có thể đạt tới Luyện Khí tầng hai, kéo dài tuổi thọ, bách bệnh bất sinh, sau đó chính là cực hạn rồi."

Dừng một chút, Mặc Oanh lại nói: "Trăm năm sau, Kiều sư đệ chung quy vẫn sẽ đi đến cuối thọ nguyên. Mà khi đó, những người khác đều còn sống khỏe mạnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều sư đệ buông tay nhân gian."

Mặc Oanh nhìn ra được, Diệp Phong thu nhận đệ tử đều rất hòa thuận, cho nên mối quan hệ giữa các đệ tử Phiêu Miểu Phái đều rất hòa thuận, nếu tiếp tục giữ vững, về sau tình cảm sẽ rất sâu đậm.

Bỗng nhiên có một vị đồng môn ngã xuống, rung động tạo thành cũng có thể tưởng tượng được.

Diệp Phong vừa nghe Mặc Oanh đang lo lắng chuyện này, thu hồi danh sách, vẻ mặt thần bí nói: "Tiềm lực của Giai Hi không tầm thường, chưa chắc đã kém hơn các ngươi đâu!"

Nói xong, Diệp Phong đi ra đại điện chưởng môn.

Mặc Oanh đeo kiếm đứng im, không rõ vì sao Diệp Phong lại nói như vậy, lẩm bẩm nói: "Không có căn cốt, chỉ có thể luyện thể hoặc là luyện thần, chẳng lẽ... Vị sư đệ này thích hợp đi hai con đường kia?"

...

Không bao lâu sau, Kiều Giai Hi đã dùng nước linh tuyền tắm rửa, lại mặc quần áo Long Thiên Tinh đưa cho hắn, đứng ở hậu viện, nhìn thấy hình thể khổng lồ của Thiết Trảo Long Ưng, trong mắt tràn đầy sợ hãi thán phục.

Khác với gương mặt trắng nõn nà của Long Thiên Tinh, làn da của Kiều Giai Hi có màu lúa mì khỏe mạnh, ngũ quan đoan chính, nhìn qua chính là người chính trực.

"Kiều sư đệ, Linh Nhãn Dịch là dùng để thanh tẩy mắt, sau khi rửa sạch sẽ, mới có thể nhìn thấy linh khí thiên địa trên thế gian..." Thạch Lỗi thân là đại sư huynh, vẫn đang làm rất tốt nhiệm vụ dẫn dắt.

Nghe vậy, Kiều Giai Hi bắt đầu dùng Linh Nhãn Dịch thanh tẩy mắt.

Diệp Phong lơ lửng giữa không trung, tự hỏi nên dạy Kiều Giai Hi người có được thân thể Cổ Thần đi vào con đường tu hành như thế nào.

"Hệ thống, nên dạy như thế nào?" Diệp Phong hỏi.

[Cổ Thần là một chủng tộc mạnh mẽ, chuyên tu thể phách, chỉ cần không ngừng kích phát tiềm lực bản thân liền có thể tăng lên.] Nhắc nhở xong, hệ thống liền yên lặng.

"Kích phát tiềm lực..." Diệp Phong lâm vào trầm tư.

Lúc này, Kiều Giai Hi đã dùng Linh Nhãn Dịch lau mắt xong, lại uống một chén nước linh tuyền lớn, cảm thấy có chút choáng váng, liền chạy về phòng ngủ.

Những đệ tử khác tiếp tục tu hành bên linh tuyền.

Diệp Phong lại lấy ra hơn một trăm cân thức ăn linh thú, chia cho tám con linh thú thủ sơn ăn, sau đó chạy về đại điện chưởng môn, liên tục tô tô vẽ vẽ trên giấy trắng.

Sáng hôm sau.

"A! Con mắt của ta..." Kiều Giai Hi bỗng nhiên kêu lên, trong giọng nói tràn đầy bối rối.

Thạch Lỗi không chút hoang mang nói: "Sư đệ chớ hoảng sợ, chúc mừng đệ thành công mở ra linh nhãn, đã xem như là tiến vào Vọng Khí cảnh rồi."

Kiều Giai Hi vừa nghe, lập tức bình tĩnh lại.

Sau khi mọi người ăn điểm tâm xong liền tiếp tục tu hành, chỉ có Kiều Giai Hi cầm chổi lên, quét dọn lá rụng và đá vụn trên đỉnh núi.

"Giai Hi, ngươi cũng bắt đầu tu hành đi!" Diệp Phong đi ra đại điện chưởng môn, nói.

"Không có căn cốt cũng có thể tu hành sao?" Kiều Giai Hi không thể tin vào tai mình.

"Đương nhiên có thể." Diệp Phong đặt hai cái thùng gỗ trên mặt đất, đây là thứ hắn lấy được sau khi ước nguyện sáng nay.

"Vậy con nên tu hành như thế nào?" Kiều Giai Hi hỏi.

"Nhiệm vụ tu luyện của ngươi chính là xuống núi, đến con sông bên cạnh thôn Lâm lấy nước, sau đó dùng nước tưới vào những bụi cây xung quanh đỉnh núi, nhiệm vụ hôm nay là vừa đi vừa về mười lần." Diệp Phong chỉ vào chân núi nói.

"Vâng." Kiều Giai Hi mặc kệ vất vả, cầm thùng gỗ, liền lập tức chạy xuống chân núi.

Những đệ tử khác thấy thế, đều rất lo lắng.

"Chưởng môn, mặc dù từ đỉnh núi đến dưới chân núi cũng không xa, nhưng có gần ba nghìn bậc đá, tiểu sư đệ chỉ là thân thể phàm thai, làm sao chịu được?" Thạch Lỗi chạy tới, vẻ mặt lo lắng.

"Giai Hi cũng không yếu như các ngươi nghĩ đâu." Diệp Phong nhìn dưới chân núi, ý vị thâm trường nói.

Mặc Oanh nhìn Diệp Phong, thầm nghĩ hắn quả nhiên để cho Kiều Giai Hi đi vào con đường thể tu.

Chỉ là, điều này có thực sự hiệu quả không?

Trên Phiêu Miểu Phong Phong.

Kiều Giai Hi xách thùng gỗ, bước từng bậc thềm đá chạy xuống chân núi.

"Một hai ba bốn!"

Kiều Giai Hi vừa chạy, vừa hô khẩu hiệu, hô hấp đều đều, thân nhẹ như yến, căn bản không giống như một người bình thường.

"Thật đúng là kỳ quái, mấy năm nay, thể chất của ta lại càng ngày càng tốt, chạy như thế nào cũng không cảm thấy mệt mỏi." Kiều Giai Hi vừa chạy, vừa lẩm bẩm.

Tuy rằng hắn vẫn là người bình thường, nhưng lại có thể tùy tiện nhảy qua bức tường cao ba thước, liên tục chạy một canh giờ cũng sẽ không thấy mệt mỏi, khí lực cũng không nhỏ, có thể đọ sức với con trâu già trong thôn.

Lúc này, Diệp Phong bay trên trời, ánh mắt xuyên qua khu vực sương mù, nhìn Kiều Giai Hi đang xách thùng chạy.

"Tiểu tử này thân mang huyết mạch Cổ Thần, nhất định phải để cho hắn rèn luyện nhiều hơn, kích phát tiềm lực bản thân một cách toàn diện thì mới có thể thúc đẩy thân thể Cổ Thần tăng lên được." Diệp Phong thầm nghĩ.

Đây là cách hắn nghĩ ra dựa trên nhắc nhở của hệ thống.

Lúc trước khi ở Tàng Thư Các trong thành Bạch Phù, Diệp Phong có tình cờ xem qua sách cổ giới thiệu về tu hành giả luyện thể.

Điều quan trọng nhất của loại tu hành giả này chính là không ngừng phá vỡ cực hạn của cơ thể bản thân, kích phát tối đa tiềm lực bản thân.

Căn cứ vào điểm này, Diệp Phong dự định để cho Kiều Giai Hi từng bước từng bước, không ngừng gia tăng cường độ rèn luyện, khát thì uống nước linh tuyền, đói bụng thì cứ việc ăn hết mình, tuyệt đối có thể ép được tiềm lực ra.

Mà Kiều Giai Hi không hổ có thân thể Cổ Thần, liên tục chạy ba nghìn bậc thang đá, mãi cho đến chân núi, cũng chỉ là hô hấp hơi nặng nề, không hề dừng lại nghỉ ngơi, tiếp tục dọc theo con đường nhỏ chạy về phía bờ sông nằm cạnh thôn Lâm.

Đến bờ sông, Kiều Giai Hi lập tức múc đầy hai thùng nước, mỗi tay xách một thùng, duy trì sự song song giữ cánh tay với mặt đất, dùng tốc độ chậm hơn một chút chạy về.

Mấy lão nhân ngồi ở cửa thôn hút tẩu dài, trợn to hai mắt nhìn Kiều Giai Hi chạy qua trước mặt, ánh mắt cũng di chuyển theo hắn.

"Đó là tiểu tử nhà ai thế, khí lực lớn như vậy."

"Các ngươi nhìn xem, hình như hắn đang chạy về phía Phiêu Miểu Phong, xem ra chắc chắn là đệ tử của Diệp tiên sư rồi."

"Tiên nhân của ta! Tiểu tiên sư này vậy mà nhảy lên núi, một bước qua ba bậc thang, đệ tử Diệp tiên sư quả thật khủng bố như ngài vậy."

Mấy lão gia tử bị dọa sợ tới mức đứng lên, trơ mắt nhìn Kiều Giai Hi không ngừng chạy lên đỉnh núi, không bao lâu đã tiến vào khu sương mù trên sườn núi, cuối cùng đã không nhìn thấy nữa.