Chương 136: Ta tên Kiều Giai Hi
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Mấy ngày sau, Diệp Phong vẫn luôn thảnh thơi ở Phiêu Miểu Phong.
Mỗi ngày hắn đều đưa ra một nguyện vọng nhỏ, giúp đỡ Giả Vũ Lam giành được một cây trâm gài tóc, giúp đỡ Mặc Oanh có được một tấm lụa đen che mặt, giúp đỡ Lý Kiều Kiều lấy được một cái thớt gỗ.
Mà trong mấy ngày này, trong thành Bạch Phù cũng có không ít người mộ danh (hâm mộ tiếng tăm) mà đến, muốn xin gia nhập Phiêu Miểu Phái.
Thế nhưng, những người này phần lớn đều có lòng tham, động cơ không thuần khiết, đều không được hệ thống công nhận, không thể thu vào trong môn được.
Diệp Phong cảm thấy mỗi ngày phỏng vấn như vậy quá phiền phức, vì thế nên hắn đặt một tấm bia đá trên đường lên núi, trên đó viết:
[Phàm là người có thể dựa vào thực lực của mình đi tới đỉnh núi, liền có tư cách gia nhập Phiêu Miểu Phái ta!]
Sau khi đặt bia đá, Diệp Phong khống chế Ngũ Hành Liên Hoàn Trận thông qua hệ thống, chỉ cần gặp được người mới thỏa mãn điều kiện, bọn họ liền có thể tự mình thông qua khu sương mù trong Ngũ Hành Liên Hoàn Trận.
Nếu như không thể thỏa mãn yêu cầu của hệ thống, tự nhiên sẽ bị trận pháp vây khốn.
Cứ như vậy, Diệp Phong cũng thanh tịnh hơn.
Liên tục mấy ngày đều không có ai có thể lên đến đỉnh.
"Haiz, thu nhận đồ đệ thật khó."
Diệp Phong lắc đầu, cầm một cái ghế dài rồi nằm ngủ trước cửa lớn Phiêu Miểu Phái.
"Xin hỏi, nơi này là Phiêu Miểu Phái sao?" Không bao lâu sau, một giọng nói yếu ớt vang lên trên đỉnh núi.
Diệp Phong bất ngờ mở mắt ra, nhìn thiếu niên mặc quần áo rách nát nhưng ánh mắt trong suốt mà kiên định đứng trước mặt, không dám tin dụi dụi hai mắt, hỏi: "Vậy mà ngươi có thể đi tới nơi này sao?"
Thiếu niên sửng sốt một chút, nói: "Ta nhìn thấy tấm bia đá dưới chân núi viết, phàm là người có thể đi tới đỉnh núi đều có tư cách bái nhập Phiêu Miểu Phái, cho nên liền thử một chút, cứ như vậy mà đi đến đỉnh núi. Xin hỏi, ngài là?"
"Ta là Diệp Phong."
"Ngài chính là chưởng môn Phiêu Miểu Phái sao? Quá tốt rồi, tên ta là Kiều Giai Hi, xin ngài hãy thu nhận ta đi!"
Thiếu niên quỳ hai gối xuống đất, không ngừng dập đầu với Diệp Phong.
"Đứng lên đi, bổn chưởng môn nguyện ý thu nhận ngươi." Diệp Phong đỡ thiếu niên dậy.
Kiều Giai Hi có thể đi tới nơi này, chứng tỏ đã được hệ thống chấp nhận, đương nhiên phải thu hắn làm đệ tử rồi.
Vừa nghe mình có thể bái nhập Phiêu Miểu Phái, Kiều Giai Hi kích động quỳ trên mặt đất, dập đầu nói với Diệp Phong: "Đa tạ chưởng môn thu nhận con, mặc kệ tu luyện có gian khổ bao nhiêu, Giai Hi nhất định sẽ dùng hết toàn lực, không làm mất mặt Phiêu Miểu Phái!"
"A, có sư đệ mới rồi!" Lý Kiều Kiều liếc mắt một cái liền nhìn thấy Kiều Giai Hi, lập tức xách nồi đen và xẻng nấu ăn chạy tới.
Kiều Giai Hi khoảng mười hai tuổi, còn chưa bắt đầu phát triển, vẫn thấp hơn Lý Kiều Kiều, mặt mũi hơi bẩn, giống như LOBBaInṖ vừa đào than trở về, quần áo cũng rách tươm.
"Gặp qua sư tỷ!" Kiều Giai Hi lập tức hành lễ với Lý Kiều Kiều.
"Thật đúng là có sư đệ mới tới." Các đệ tử khác cũng đều vây quanh, đánh giá Kiều Giai Hi.
Long Thiên Tinh nhìn thấy Kiều Giai Hi cao bằng mình, lập tức chạy tới, đứng bên cạnh lấy tay khoa tay múa chân, vẻ mặt vui vẻ nói: "A, ta cao hơn sư đệ một chút này!"
Kiều Giai Hi có vẻ có chút câu nệ, vội vàng nói: "Chào sư huynh!"
Long Thiên Tinh vỗ vỗ bả vai Kiều Giai Hi, nói: "Tiểu sư đệ không cần sợ hãi, sau này gặp phải nguy hiểm gì, chúng ta sẽ che chở đệ."
"Tất cả lại đây đi!" Diệp Phong vung tay lên, dẫn theo tất cả đệ tử tiến vào đại điện chưởng môn.
"Ngươi tên gì, đến từ phương nào, căn cốt như thế nào?" Diệp Phong mở danh sách ra, cầm bút lông, theo thói quen hỏi.
Kiều Giai Hi có chút khẩn trương, nói, "Con là Kiều Giai Hi, là người của một thôn nhỏ ở Thành Bắc thành Bạch Phù, thuở nhỏ không cha không mẹ, ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, căn cốt... Con không có căn cốt."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt nhìn.
Không có căn cốt?
Vậy tu luyện như thế nào?
Thấy tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, Kiều Giai Hi quỳ trên mặt đất, cắn răng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, lại quật cường không để chúng chảy xuống, nói: "Cầu chưởng môn thu con! Rất nhiều môn phái đều bởi vì con không có căn cốt mà ngay cả cửa cũng không cho con đi vào, nhưng mà con đã rất cố gắng, chỉ cần có thể ở lại Phiêu Miểu Phái, thì để con làm công việc có khổ đến đâu cũng được..."
"Khóc sướt mướt làm cái gì, bổn chưởng môn có nói là không thu nhận ngươi sao?" Diệp Phong đã viết xong thông tin liên quan đến Kiều Giai Hi, đóng dấu chưởng môn lên, sau đó mới cắt ngang lời hắn.
Nghe vậy, Kiều Giai Hi và các đệ tử khác đều kinh ngạc.
[Đinh, nhận được đệ tử ký danh 'Kiều Giai Hi', vốn có căn cốt trung phẩm, nhưng bởi vì ba năm trước ăn nhầm linh quả có huyết mạch Cổ Thần, kinh mạch bị phong bế toàn bộ, dần dần tiến hóa thành hình dạng ban đầu của Cổ Thần, có tiềm lực khá lớn.] Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
Diệp Phong vừa nghe, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Ngay từ đầu khi quyết định nhận Kiều Giai Hi, Diệp Phong còn không biết tiểu tử này có thân thể Cổ Thần, chỉ là cảm thấy thật vất vả mới gặp được một đệ tử phù hợp và được hệ thống chấp nhận, cho dù không thể tu luyện cũng có thể giữ lại.
Nhưng ai ngờ, hôm nay lại nhặt được bảo vật!
"Chưởng môn, ngài làm sao vậy?" Kiều Giai Hi phát hiện sắc mặt Diệp Phong thay đổi, nội tâm vô cùng thấp thỏm.
Diệp Phong khoát tay áo, nói: "Không có việc gì... Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử của Phiêu Miểu Phái chúng ta, tuy ngươi không có căn cốt, nhưng bình Linh Nhãn Dịch này vẫn cứ cầm lấy dùng trước, Thạch Lỗi, ngươi phụ trách hướng dẫn Giai Hi."
"Vâng, chưởng môn." Thạch Lỗi lập tức đi tới: "Kiều sư đệ, ta là Thạch Lỗi, là đại sư huynh của đệ, đệ đi theo ta trước đã!"
"Làm phiền Đại sư huynh." Kiều Giai Hi đi theo Thạch Lỗi đến phòng trống sát vách phòng linh dược, hắn sẽ ở nơi đó.
Những đệ tử khác thấy tạm thời không có chuyện gì khác, liền đi tới bên cạnh linh tuyền, bắt đầu tu luyện.
Duy chỉ có Mặc Oanh ở lại đại điện chưởng môn, nói với Diệp Phong: "Chưởng môn thật sự quyết định muốn thu nhận Kiều sư đệ sao?"
Diệp Phong kinh ngạc nói: "Không được sao?"