TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 131: Cơ duyên từ trên trời rơi xuống

Chương 131: Cơ duyên từ trên trời rơi xuống

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Cách đó mấy trăm dặm, trên một đỉnh núi cao.

Bên trong một tòa đạo quán tường đen ngói đen có một vị lão giả bỗng mở bừng mắt. Trong mắt ông ta tràn đầy sự lãnh khốc, doạ cho mấy chục người áo đen ngồi xung quanh phải hoảng sợ.

“Hay cho Phiêu Miểu Phái, ngay cả phân thân của bổn chân nhân cùng Hổ Tướng cũng có thể diệt sạch, tuy rằng dựa vào trận pháp nhưng cũng thực khó lường.” Nhiếp Hồn chân nhân nhìn về nơi xa, nói ra một câu làm cho mọi người xung quanh sợ run.

Một người áo đen tiến lên một bước, tuy có tu vi Tụ Nguyên tầng một nhưng cách nói chuyện lại rất yếu đuối: “Môn chủ, có cần phái người ám sát đệ tử Phiêu Miểu Phái để báo thù cho phân thân của ngài không?”

Nhiếp Hồn chân nhân lạnh lùng liếc một phát về phía người áo đen: “Ngu xuẩn đến cực điểm, kẻ mạnh nhất Phiêu Miểu Phái chính là chưởng môn Diệp Phong, hơn nữa trận bàn cũng nằm trong tay hắn, giết đệ tử của hắn thì có ích lợi gì? Trị ngọn không trị gốc!”

“Thuộc hạ ngu xuẩn.” Người áo đen cảnh giới Tụ Nguyên vội vàng cúi đầu.

Nhiếp Hồn chân nhân đứng lên, nói: “Hổ tướng đã chết rồi, ngươi cầm bình Huyết Linh Đan này đến Nam Lộc sơn mạch, bồi dưỡng ra một con Yêu Tướng mới, trở thành tiếp ứng của Nhiếp Hồn Môn chúng ta ở vùng xung quanh thành Bạch Phù.”

“Rõ.” Người áo đen cảnh giới Tụ Nguyên vội vàng gật đầu.

“Chậm đã! Bảo tên Yêu Tướng kia giám thị chặt chẽ thì được chứ nhất định không được rút dây động rừng, chờ kế hoạch của lão phu hoàn thành xong mới tính toán đến việc thu lưới đồng loạt ở tất cả cả các khu vực lớn.” Nhiếp Hồn chân nhân lo lắng tên thủ hạ này quá dốt, lại kỹ càng tỉ mỉ mà bổ sung thêm rất nhiều chỉ bảo.

“Thuộc hạ rõ rồi.”

Người áo đen cảnh giới Tụ Nguyên bay ra khỏi ngọn núi, thừa dịp bóng đêm một đường xuôi Nam, từ vùng trời bên cạnh Phiêu Miểu Phong phóng đi, cuối cùng dừng lại tại Nam Lộc sơn mạch.

Giờ phút này, đám mây đen bao phủ khắp mấy chục vạn dặm còn chưa tiêu tán, trên bầu trời không ngừng có tia chớp đánh xuống.

“Cũng không biết là vị đại năng cảnh giới Thần Nguyên nào đang độ kiếp? Nếu thành công, vương quốc Thần Diệu chúng ta chẳng phải là có thể thăng cấp thành một quốc gia Tứ Tinh sao? Chậc chậc, vậy thì đúng là chuyện tốt nha!”

Người áo đen cảnh giới Tụ Nguyên nhìn lên không trung, cảm khái một chặp: “Mà sấm sét mấy ngày nay cũng nguy hiểm thật, ta nếu như bị bổ trúng thì...”

Đùng!

Một tia sét đánh xuống trúng phải ngọn núi cao nhất dãy Nam Lộc, khiến cho vô số khối đá lớn nát vụn, giống như trút xuống tai hoạ cho phiến núi này vậy.

Người áo đen cảnh giới Tụ Nguyên không kịp trốn tránh đã bị một khối đá lớn vỡ nát do bị sét đánh trúng va phải, cả người lập tức cháy đen, từ trên cao khoảng 1000 thước rơi xuống, tạo thành một cái hố sâu.

Một con rắn nhỏ vừa lúc đứng ở bên cạnh hố sâu, thiếu chút nữa đã bị đụng chết, sợ tới mức sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Nó không phải ai khác mà chính là Bách Biến thú đã chạy trốn tới Nam Lộc sơn mạch!

“Nơi này quá nguy hiểm, mình phải lập tức về quê!” Bách Biến thú xoay người bỏ chạy.

“Ngươi không thể đi!” Một thanh âm suy yếu vang lên, ngay sau đó, một bàn tay cháy đen tóm chặt cái đuôi của Bách Biến thú: “Ngươi là yêu thú phải không? Chỗ ta có một bình Huyết Linh Đan đầy ắp, có thể giúp ngươi lột xác thành Yêu Tướng.”

Vừa nghe đến Huyết Linh Đan, Bách Biến thú trừng lớn hai mắt, quay đầu nhìn lại, phát hiện cái người áo đen này đã cháy đen thui, không còn sống được bao lâu nữa.

Lúc trước làm cấp dưới của Tiểu Lang Tướng, Bách Biến thú đã từng được ăn qua một viên Huyết Linh Đan, trong một đêm liền từ Yêu Binh trung đẳng biến thành Yêu Binh cao đẳng, nên nó há có thể nhịn được sự dụ dỗ này?

“Thật vậy chăng?” Bách Biến thú kích động hỏi.

“Ta là hộ pháp của Nhiếp Hồn Môn, phụng mệnh lệnh của môn chủ tiến đến dãy Nam Lộc tìm kiếm yêu thú, bồi dưỡng thành tân Yêu Tướng, nhưng nhất định phải ẩn núp xung quanh thành Bạch Phù, chờ đợi hiệu lệnh của chúng ta. Ngươi có bằng lòng hay không?” Người này dùng sức chộp lấy cái đuôi của Bách Biến thú, hỏi.

“Ta

“Tốt, tốt lắm!” Hộ pháp Nhiếp Hồn Môn vui mừng, từ trong ngực lấy ra một cái bình ngọc cùng một tấm lệnh bài: “Đây là mười viên Huyết Linh Đan, cũng đủ để ngươi thăng cấp thành Yêu Tướng. Đây là Truyền Triệu Lệnh của chúng ta, nhớ cất kỹ, chờ đợi mệnh lệnh.”

Vốn dĩ hộ pháp Nhiếp Hồn Môn cũng không định chọn Bách Biến thú.

Nhưng hôm nay hắn bị họa từ trên trời giáng xuống, không sống được bao lâu, chỉ có thể theo nguyên tắc lấy gần bỏ xa, túm lấy Bách Biến thú không bỏ.

Nói xong di ngôn, hộ pháp Nhiếp Hồn Môn nhìn lên không trung đen nhánh.

“Thật hy vọng có thể sống đến ngày nhìn đến môn chủ thống nhất lưu vực Nam Giang..." Lời còn chưa dứt, hai mắt của hộ pháp Nhiếp Hồn Môn trợn trừng, cứ thế chết đi.

"Chết rồi ư?”

Bách Biến thú cẩn thận kiểm tra khí tức, xác định hộ pháp Nhiếp Hồn Môn đã lạnh người rồi mới lấy đi bảo vật trên người hắn.

“Xem ở cơ duyên ngươi đưa cho ta, ta sẽ cố mà giúp ngươi nhặt xác!” Bách Biến thú thu hồi cái lọ có chứa Huyết Linh Đan, sau đó đem chôn hộ pháp Nhiếp Hồn Môn.

Rồi sau đó, Bách Biến thú đánh giá cái Truyền Triệu Lệnh kia, nghĩ nghĩ một lúc rồi cắm ở trước mộ, trở thành mộ bia.

“Bị người ta khống chế, có đồ ngốc mới làm!”

Nói xong, Bách Biến thú chạy nhanh đi tìm một sơn động kín đáo, luyện hóa từng viên Huyết Linh Đan.

“Ôi mẹ ơi, đau quá a!”

Không lâu sau, bên trong sơn động truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Bách Biến thú, giống như cơ thể của nó không ngừng bị đập đánh, lột xác vậy. Sau đó, khí tức nó toả ra dần dần mạnh mẽ lên, đè ép đến nỗi khiến cho tất cả cây cối trong phạm vi vài trăm thước đều cong xuống.

...

Phiêu Miểu Phong.

Diệp Phong cùng các đệ tử hoàn thành công cuộc kiểm kê đêm nay rồi nhìn lên không trung, phát hiện mây đen rốt cuộc đã bắt đầu tan đi.

“Trời cuối cùng cũng trong, cảm giác thật tốt.”

Diệp Phong ngồi trên nóc nhà, nhìn ánh trăng đang dần sáng rực trở lại, thở dài một cái.