TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 129: Hai cao thủ cảnh giới Tụ Nguyên đột kích

Chương 129: Hai cao thủ cảnh giới Tụ Nguyên đột kích

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Rầm!

Bầu trời phủ kín mây đen lại lần nữa xuất hiện tia sét, chiếu sáng cả không trung và mặt đất, cũng làm cho mọi người Phiêu Miểu Phái thấy rõ hai bóng người đang lơ lửng trên trời cao.

Một lão đạo chột mắt, tản ra khí tức của cảnh giới Tụ Nguyên tầng một đỉnh phong, tạo cho người ta cảm giác quỷ dị.

Một kẻ khác chính là Hổ tướng lộ ra hai cái móng hổ, phẩm giai đạt tới cấp Yêu Tướng hạ đẳng, có thể sánh bằng với Tụ Nguyên tầng một đỉnh phong.

Hắn mặc một bộ áo đen, nhìn không tới khuôn mặt, hai móng hổ giống như linh khí trung phẩm đáng sợ, tạo cho người ta cảm giác kinh hồn bạt vía.

“Một cao thủ Nhân tộc cảnh giới Tụ Nguyên!”

“Còn thêm một vị Yêu Tướng nữa!”

Chúng đệ tử vẻ mặt hoảng sợ.

Diệp Phong ra dấu các đệ tử không cần lo lắng, sau đó phóng lên trời, ngang tầm với hai người này, hỏi: “Hai vị là ai?”

“Lão phu là môn chủ Nhiếp Hồn Môn, ngươi có thể gọi ta là Nhiếp Hồn chân nhân.” Lão đạo khẽ vuốt chòm râu dài, cười nói.

Nghe thấy người tới là Nhiếp Hồn chân nhân, Diệp Phong thần sắc kinh hãi, các đệ tử Phiêu Miểu Phái càng lộ vẻ hoảng sợ.

Hổ tướng không thèm tự giới thiệu, mà chỉ lãnh đạm nói: “Giết hai viên đại tướng dưới trướng ta rồi, tối nay ta nhất định phải san bằng Phiêu Miểu Phái!”

Diệp Phong lạnh mặt: “Chỉ bằng hai người các ngươi?”

Nhiếp Hồn chân nhân cười lạnh nói: “Phiêu Miểu Phái có một cái đại trận hộ tông loại nhỏ đúng là ngoài dự kiến của lão phu, chẳng qua ta cũng đã thăm dò đủ, trận pháp này cũng thường thôi.”

“Đừng nhiều lời, phá đại trận, giết sạch bọn họ, cướp đoạt tâm hạch linh mạch, thế thì ta mới có thể khôi phục thương thế, đồng thời thăng cấp Yêu Tướng trung đẳng.” Hổ tướng đã chờ đến không kiên nhẫn.

Đến lúc đó thì còn cần âm mưu quỷ kế cái gì, trực tiếp chém giết đến thành Bạch Phù, ép thành chủ đang bế quan phải đi ra.

Nếu thành chủ không ra, bằng thực lực Yêu Tướng trung đẳng của gã còn không phải có thể thoải mái chém giết sao?

Nhiếp Hồn chân nhân liếc Hổ tướng một cái: “Ngươi gấp gáp cái gì, uy lực của đại trận hộ tông này cũng không yếu, chỉ dựa vào sức lực của khối phân thân này của lão phu chỉ sợ cũng không thể phá vỡ được.”

“Ngươi đứng bên hiệp trợ là được.” Hổ tướng hét lớn một tiếng, thân hình nhanh chóng bành trướng, đầu tiên là căng nứt một thân áo đen, sau đó hóa thành một con mãnh hổ cao bốn trượng, rộng tám trượng.

Đôi mắt đang khép hờ kia vẫn lập loè ánh sáng khiếp người.

“Liệt Không Trảm (1)!”

(1) Liệt Không Trảm: chém rách trời.

Hổ tướng từ trên trời giáng xuống, một đôi móng vuốt giống như lưỡi đao đáng sợ phá tan sương mù, nhắm thẳng vào đầu của Diệp Phong.

“Khiên chắn trận pháp, mở!”

Diệp Phong thấy Hổ tướng đã biết chuyện Phiêu Miểu Phong có được linh mạch trong lòng rùng mình, lập tức thu hồi Linh Nguyên Chung cùng linh kiếm, lấy trận bàn khống chế trận pháp, ngưng tụ một tấm khiên nửa trong suốt ở phía trước.

Móng hổ sắc bén chộp đến bên ngoài chỉ khiến nó oằn xuống, rồi sau đó lại bắn ngược Hổ tướng lên trời.

“Thế mà lại có thể ngăn trở Liệt Không Trảm của bổn tướng!” Hổ tướng trừng lớn đôi mắt, trên mặt hổ lộ ra dáng vẻ kinh ngạc vốn chỉ thuộc về con người.

“Quả thật rất mạnh.” Phân thân của Nhiếp Hồn chân nhân cũng là lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, thầm nghĩ mình vẫn là xem nhẹ đại trận hộ tông của Phiêu Miểu Phái.

“Ta không tin phá không được!”

Hổ tướng không cam lòng, há mồm hút một hơi, liền có một lượng lớn linh khí ào ào hút vào trong miệng hắn, khiến cho hắn càng thêm bành trướng, khí tức cũng từ Tụ Nguyên tầng một đỉnh phong thăng lên Tụ Nguyên tầng hai.

“Liệt Không Trảm!”

Lại là một trảo hổ đánh xuống tấm khiên, khiến nó vặn vẹo biến dạng, nhưng cuối cùng vẫn đánh văng Hổ tướng.

Thấy thế, Diệp Phong cười nói: “Xem bộ dạng Yêu Tướng kháu khỉnh bụ bẫm, ngây thơ ngu đần này của ngươi hẳn là chính là Hổ tướng, đáng tiếc thực lực không đủ, đầu óc cũng không xài được. Nếu đã đánh không vỡ khiên chắn thì sao không chạy nhanh về nhà tắm rửa rồi đi ngủ đi.”

Trước đó Diệp Phong còn có một chút lo lắng.

Nhưng khi nhìn đến khiên chắn mạnh như vậy, quả thực giống như giới thiệu của hệ thống, chỉ cần không ngừng cung cấp linh khí thì ngay cả Tụ Nguyên tầng bốn tầng năm cũng đều có thể đánh lui, trong lòng hắn liền tức khắc vững như bàn thạch.

“Nhiếp Hồn chân nhân còn chưa tiến vào phạm vi bao phủ của trận pháp, cần phải tiếp tục khiêu khích một chút, chờ bọn họ đều vào tiến vào rồi lại tăng uy lực của Ngũ Hành Liên Hoàn Trận đến lớn nhất, sau đó lập tức giết sạch!” Diệp Phong âm thầm lên kế hoạch.

Ngũ Hành Liên Hoàn Trận vẫn rất mạnh.

Chỉ dựa vào ảo trận sương mù của nó cũng đã có thể giam cầm cao thủ cảnh giới dưới Tụ Nguyên tầng bốn, trước đó Diệp Phong chỉ sử dụng một phần mười lực lượng mà Hắc Văn Xà Yêu và Tiểu Lang Tướng cùng một đám yêu thú đã bị vây khốn.

Nếu tăng uy lực đến mức lớn nhất thì Hổ tướng và Nhiếp Hồn chân nhân tuyệt đối không thể chống đỡ được.

Nghe Diệp Phong mắng mình ngu đần, khoé miệng Hổ tướng giật giật, quay đầu quát phân thân của Nhiếp Hồn chân nhân: “Ngươi còn muốn xem kịch vui đến bao giờ nữa?”

“Yên tâm, ngươi liên thủ với ta thì tuyệt đối có thể phá vỡ pháp trận.” Hai tay của phân thân Nhiếp Hồn chân nhân bấm niệm thần chú, khối thân thể này liền khô quắt lại bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, từ giữa những ngón tay lại bùng lên ánh sáng lộng lẫy nguy hiểm.

“Có nguy hiểm, mau tránh vào!” Diệp Phong bỗng nhiên kinh hãi, hạ xuống mặt đất, phóng ra vài tấm khiên ở xung quanh.

Các đệ tử vội vàng tránh ở phía sau, Bạch Phù Ngũ Tiên càng run bần bật.

Hổ tướng trước mắt sáng ngời, vui mừng nói: “Hay lắm, bọn chúng sợ rồi, chúng ta liên thủ một kích xé rách khiên chắn nào!”

Phân thân của Nhiếp Hồn chân nhân trở nên càng thêm khô quắt, nhưng ánh sáng thuật pháp thi triển ra lại càng thêm chói mắt, tản mát ra khí tức đáng sợ mà ngay cả Bình Đầu Ca cũng lo sợ không yên.