Chương 125: Trang thứ nhất của kiếm phổ vô danh
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Khi một người thật lòng công nhận Phiêu Miểu Phái thì mới có thể nhận được một điểm danh vọng, thế nên, chỉ truyền tin tức ra vẫn chưa đủ, còn phải được công nhận, tỉ lệ chuyển hoá cũng không cao.
Diệp Phong dự đoán, dù cho tin tức truyền hết mấy trăm nghìn người ở thành Bạch Phù, nhưng có thể được một phần trăm người công nhận Phiêu Miểu Phái đã coi như tốt lắm rồi.
"Còn thừa hai nghìn giá trị danh vọng có thể đổi, phải chuẩn bị một vài pháp thuật phù hợp với Phiêu Miểu Phái của chúng ta, không thể tùy tiện lãng phí." Diệp Phong thầm nghĩ, cầm mục lục Lưu Lão cho hắn mượn, tìm từng cái một.
"Là “Khinh Thân Thuật”, ta muốn học cái này." Bấy giờ, Lý Kiều Kiều nhìn vào một ám cách, cất giọng.
Lưu Lão đi qua đó, lấy ra một quyển sách cổ đã ố vàng, đưa cho Lý Kiều Kiều: "Tiểu cô nương đúng là có mắt nhìn, “Khinh Thân Thuật”là pháp thuật loại phi hành sánh ngang với”Dẫn Lực Thuật”, sau khi học xong rất thích hợp bay trên không trong cự ly ngắn."
"Chúng ta cũng muốn học." Hai huynh muội Âu Dương Phong và Âu Dương Vũ nhanh nhảu vây quanh, cùng Lý Kiều Kiều trải sách cổ ra bàn đọc sách trong đại điện, nghiêm túc nghiên cứu.
Thấy thế, Diệp Phong từ bỏ suy nghĩ tiêu tiền.
Hắn dẫn đệ tử tới đây, chính là đợi bọn họ tự mình lĩnh ngộ, như vậy có thể tiết kiệm được một ít giá trị danh vọng.
Chẳng bao lâu, một chuỗi hồi ức hiện ra trong não.
Diệp Phong trợn to hai mắt, phát hiện đây là thông tin về”Khinh Thân Thuật”, khiến hắn lập tức nắm vững, cũng nhanh chóng lên tới viên mãn.
"Thiên phú của Lý Kiều Kiều mạnh đến vậy sao?" Diệp Phong vội vã đi tới bàn đọc sách trong đại điện, lại phát hiện là Nhan Như Ngọc đang bay giữa không trung, một trái một phải còn kéo theo Lý Kiều Kiều và Âu Dương Vũ.
"Thì ra là Nhan Như Ngọc đã luyện”Khinh Thân Thuật”đến ngưỡng nhập môn, thiên phú của sinh mệnh linh thể cộng thêm căn cốt thượng phẩm đúng là rất kinh khủng." Diệp Phong thán phục.
Trừ Nhan Như Ngọc, những người khác vẫn chưa có thu hoạch gì.
Lúc này, Hoắc Vân Kiệt đi tới: "Chưởng môn sư thúc, ta nhớ ra phải vào trong thành mua ít đồ, lát nữa sẽ trở lại."
"Chú ý an toàn." Diệp Phong nói.
"Vâng."
Hoắc Vân Kiệt rời khỏi phủ Thành chủ, trực tiếp đi về phía đường cái, hắn mua cọc gỗ dùng cho luyện kiếm, định trở về Phiêu Miểu Phong thì dùng.
Nhưng khi Hoắc Vân Kiệt đã mua xong hết đồ đạc, chuẩn bị quay lại phủ Thành chủ, thì không cẩn thận dẫm vào góc áo của một người mặc đồ đen.
"Ê này, mắt chó của ngươi mù hả, thế mà dám dẫm vào góc áo của ông đây." Người mặc đồ đen đau tới mức hít vào một ngụm khí lạnh, đứng đó giậm chân.
"Thật xin lỗi." Hoắc Vân Kiệt tỏ vẻ áy náy, phát hiện người mặc đồ đen bọc kín toàn thân không kẽ hở, đến cả đôi mắt cũng bị che bởi vải đen, không nhìn được khuôn mặt thật.
"Một câu xin lỗi là hết rồi, ngươi có biết mình vừa dẫm lên thứ gì không hả?" Người mặc đồ đen vẫn lải nhải.
Hoắc Vân Kiệt hơi nhíu mày: "Dẫm phải góc áo của các hạ là lỗi của ta, nhưng ta đã xin lỗi rồi, nếu như phải đền ta cũng bằng lòng."
"Ấy, ngươi là đệ tử Phiêu Miểu Phái!" Sau khi người mặc đồ đen nhìn rõ tướng mạo của Hoắc Vân Kiệt thì trong lòng giật thót, xoay người bỏ chạy.
"Tại sao các hạ phải trốn?" Hoắc Vân Kiệt nhận thấy có gì sai sai liền vội vàng đuổi theo.
"Đừng đuổi theo ta!" Người mặc đồ đen hét to, vội vã lật đổ đồ đạc ở hai bên phố, nỗ lực cản bước Hoắc Vân Kiệt.
"Các hạ, chúng ta từng gặp nhau sao?" Hoắc Vân Kiệt hỏi, đồng thời thi triển”Phong Linh Bộ”, tốc độ rất nhanh, không ngừng rút ngắn khoảng cách.
"Không có!" Ngươi mặc đồ đen vội vàng lắc đầu, càng chạy nhanh hơn.
Loáng thoáng, Hoắc Vân Kiệt hình như trông thấy dưới góc áo của người mặc đồ đen lộ ra một đôi chân dài màu trắng, trông như mây mù, rất là kì lạ.
"Ngươi đừng đuổi nữa, có thôi đi không hả!"
Người mặc đồ đen phát hiện làm cách nào cũng không cắt đuôi được Hoắc Vân Kiệt, có hơi hoảng loạn, không ngừng lấy đồ đạc từ trong áo đen, như là gạch, cành cây, đá cuội, thậm chí là quần áo trong của nữ tử rồi ném về phía Hoắc Vân Kiệt.
Thân pháp của Hoắc Vân Kiệt nhẹ nhàng, tránh được toàn bộ, thỉnh thoảng phát hiện có quần áo nữ tử mang theo hương thơm bay tới, sắc mặt hắn hiện vẻ khó tả, thầm nghĩ rốt cuộc người mặc đồ đen có sở thích kì lạ gì không biết.
Bốp!
Một quyển sách bỗng nhiên đập vào mặt, Hoắc Vân Kiệt chỉ cảm thấy hai mắt tối thui, vội vã dừng lại, nhấc quyển sách nát bươm này ra, lại nhìn về phía trước thì đã không thấy bóng dáng của người mặc đồ đen đâu nữa.
"Thân pháp quỷ dị thật chứ, thế mà để chạy mất." Hoắc Vân Kiệt nhíu mày, nhìn về phía quyển sách cổ trong tay.
"“Trang thứ nhất kiếm phổ vô danh”... vậy mà lại là kiếm phổ!" Hoắc Vân Kiệt mở sách cổ ra, phát hiện nội dung chính chỉ có một tờ, trên đó viết mỗi hai hàng chữ như thế này
Trong lòng không nữ nhân, rút kiếm tự nhiên thần.
Trang thứ nhất kiểm phổ, quên đi người trong lòng!
"Cái quái gì vậy?"
Hoắc Vân Kiệt gãi đầu, đọc đi đọc lại, phát hiện chỉ có hai hàng chữ, hơn nữa trông có vẻ rất thâm sâu.
"Mà thôi, về phủ Thành chủ trước."
Hoắc Vân Kiệt cất kiếm phổ đi, quay lại nhìn con phố lộn xộn phía sau rồi chắp tay: "Ban nãy mải đuổi người, thật xin lỗi."
Thấy Hoắc Vân Kiệt là tu hành giả mà thái độ tốt như vậy, chủ sạp hai bên phố nhao nhao xua tay nói không có gì.
Đợi Hoắc Vân Kiệt đi rồi, trên gốc liễu ven con phố, một con châu chấu màu trắng thở phào một hơi.
"Ôi má ơi, tên này cuối cùng cũng đi rồi, còn đuổi nữa chắc gặp nguy mất." Châu chấu trắng lau mồ hôi.
Nó không phải ai khác, chính là Bách Biến Thú đã phản bội Tiểu Lang Tướng.
Bỗng nhiên, một con chim sẻ bay đến trên cây, ngậm bách biến thú đang hoá thành châu chấu trắng vào miệng, nuốt thẳng xuống.
"Biến!"
Bách biến thú vừa gấp vừa tức, trực tiếp biến lớn khiến chim sẻ nghẹn chết, sau đó nó cũng biến thành một con chim sẻ, nhanh chóng bay khỏi thành Bạch Phù mà nó cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
...
Phủ Thành chủ.
Hoắc Vân Kiệt trở lại nơi này, ngồi lên ghế, lật mở kiếm phổ, gương mặt chăm chú nghiền ngẫm.
Nhưng chỉ dựa vào hai câu nói, căn bản Hoắc Vân Kiệt chẳng ngộ ra điều gì.
Long Thiên Tinh cầm một quyển pháp thuật tên là “Phụ Linh”ngồi ở bên cạnh, đang chuẩn bị nghiên cứu thì lại chú ý tới kiếm phổ vô danh của Hoắc Vân Kiệt.
"Trong lòng không nữ nhân, rút kiếm tự nhiên thần!"
Long Thiên Tinh trợn mắt, lớn tiếng đọc ra câu này, thú hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
"Cái mồm to của ngươi, suỵt!" Hoắc Vân Kiệt vội vàng nhắc nhở.
Nhưng những người khác đã vây xung quanh hắn.
"Đây là pháp thuật gì vậy... phụt!" Diệp Phong cầm một chén trà đi tới, nhìn thấy hai câu kia, nước trà trong miệng lập tức phun ra ngoài.