Chương 118: Khách không mời mà đến trong khánh điển
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Dù sao Lục Sơn Nhạc cũng là trưởng lão, không nên vì chút chuyện này mà động thủ chứ?
“Nói bậy! Bổn trưởng lão đánh ngươi là bởi vì ngươi nói xằng nói bậy, dám nói ta đi Câu Lan không dẫn theo ngươi, làm hỏng danh tiếng của ta. Tối hôm qua, lão phu rõ là đi gặp mặt người tình cũ, ngươi hiểu cái lông ấy!” Lúc này, tiếng quát của Lục Sơn Nhạc truyền tới cách đó không xa.
Tân Quảng Hiên sợ đến mức lập tức im lặng.
Diệp Phong nghe vậy liền thầm buồn cười.
Dám phàn nàn về trưởng lão, thảo nào Tân Quảng Hiên bị đánh, đúng là đáng đời!
Lúc này, Lục Sơn Nhạc đã đưa Đổng Cường và Bàng Hải Vận đi tới đỉnh núi, họ vô cùng rung động khi chứng kiến những thay đổi lớn xảy ra xung quanh mình.
“Hay cho một Phiêu Miểu Phong, lại đón nhận biến hóa to lớn tới vậy, xem ra, thật sự là nhờ Anh Linh che chở, Diệp chưởng môn không hổ là Thiên Tuyển Chi Tử ha!” Lục Sơn Nhạc nhìn xung quanh một vòng, mặt đầy hâm mộ.
"Chúc mừng Diệp chưởng môn!"
"Xin chúc mừng Phiêu Miểu Phái!"
"..."
Lúc này, có không ít chưởng môn các phái dẫn môn hạ lên núi, không ngừng hô hoán lời chúc phúc.
"Đa tạ lời chúc mừng của các vị!"
Diệp Phong nhanh chóng đáp lại.
Hắn liếc qua thì phát hiện Lạc Sơn Phái và mười mấy vị chưởng môn các phái đều lục tục tới, phía sau cũng không ngừng có người tới, rất chi là náo nhiệt.
"Thật may là ta đã đóng lại huyễn trận trên đường núi trước thời hạn. Ngoại trừ một chút sương mù, cũng không cản trở các môn phái leo núi." Diệp Phong thầm nói.
Ở giai đoạn này, hắn không muốn để lộ ra Ngũ Hành Liên Hoàn Trận.
“Chúc mừng Phiêu Miểu Phái tấn thăng cao đẳng, Bổn cung chủ đại biểu cho Nghê Thường Cung tới chúc mừng.” Ngay sau đó, một giọng nói hơi nhẹ nhàng mềm mại chậm rãi truyền đến.
Nhan Như Ngọc đang đứng sau lưng Diệp Phong nghe thấy giọng nói, có một loại phản kháng tới từ tâm hồn, nàng nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Ngay cả những môn phái cao đẳng cũng đã bắt đầu phái người đến.” Một vị chưởng môn nào đó thì thầm.
“Ngay cả Tam trưởng lão của Lưu Vân Tông cũng đã dẫn đội tới, sao môn phái cao đẳng lại không tới chứ?” Chưởng môn Lạc Sơn Phái thấp giọng nói.
“Khoan hãy nói, ngay cả tông môn tinh cấp cũng đã tới, năng lực của Diệp chưởng môn đúng là lớn, so với môn phái cao đẳng mạnh hơn nhiều.”
Chưởng môn các phái đều châu đầu ghé tai nói chuyện.
Sau Nghê Thường Cung là hơn chục chưởng môn các môn phái hạ đẳng và trung đẳng chạy đến.
"Phi Vũ Môn đến chúc mừng!"
"Bá Đao Phái đến chúc mừng!"
Không chỉ có như vậy, ngay cả hai môn phái cao đẳng là Phi Vũ Môn và Bá Đao Phái cũng đến, hơn nữa còn là môn chủ và chưởng môn tự mình dẫn đội.
Diệp Phong liếc nhìn chưởng môn Bá Đao Phái, phát hiện ông ta mang theo một thanh trường kiếm nặng hai thước, vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ không có phản ứng gì trước cái chết của Đại trưởng lão.
"Ba môn phái cao đẳng của thành Bạch Phù chúng ta đều đã đến. Xem ra khánh điển cũng sắp bắt đầu." Một chưởng môn nào đó lẩm bẩm.
Nhưng ngay khi mọi người nghĩ rằng Phó Thành chủ sắp ra sân, một giọng nói nhẹ nhàng khác vang lên.
"Tứ trưởng lão Liễu Ngọc Chi của Vân Hoa Tông, thay mặt cho Vân Hoa Tông gửi lời chúc mừng tới Phiêu Miểu Phái!"
Trước khi giọng nói vang lên, Liễu Ngọc Chi đã dẫn Lâm Ngọc Yến và ba đệ tử khác lên đến đỉnh núi, trong tay cầm một hộp quà, thấy Phiêu Miểu Phái thay đổi lớn như vậy, trong mắt chợt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Thật không hổ là Thiên Tuyển Chi Tử, thay đổi như vậy hẳn là nhờ vào sự che chở của Anh Linh Môn rồi?” Liễu Ngọc Chi nở nụ cười nhìn Diệp Phong.
“Chính xác.” Diệp Phong gật đầu.
Chưởng môn các phái khác thấy ngay cả Vân Hoa Tông cũng phái người đến, bọn họ càng kinh ngạc hơn, cảm thấy nhân duyên của Diệp Phong thật là tốt.
Lúc này trên thềm đá xuống núi có tiếng nhạc vang lên, Diệp Phong cùng những người khác theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy phía trước là Phó Thành chủ đầu bạc trắng đi tới, phía sau là chấp sự của phủ Thành chủ Chu Gia Tiền cầm theo hoành phi của Phiêu Miểu Phái.
Xa hơn nữa, có một ban nhạc.
“Diệp chưởng môn, chúc mừng quý phái tấn thăng cao đẳng, bổn Thành chủ đại diện cho phủ Thành chủ tự mình mang tới tấm hoành phi làm quà mừng.” Phó Thành chủ bình thường nói năng thận trọng, hiếm thấy lại nở nụ cười.
Nếu như là những môn phái khác tấn thăng cao đẳng, Phó Thành chủ chưa chắc đã bỏ thời gian tham dự, nhiều lắm là phái chấp sự đi.
Nhưng hôm nay, tình huống có chút khác biệt.
“Làm phiền Phó Thành chủ tự mình tới một chuyến, dâng trà!” Diệp Phong phất ống tay áo lên, bốn vị đệ tử Âu Dương Phong, Âu Dương Vũ, Hạ Hà, Thu Cúc hiểu ý lập tức dâng trà, châm trà cho từng người một.
"Hóa ra là trà được pha bằng nước Linh Tuyền. Nếu có thể uống một chén, quả là không uổng phí chuyến đi này."
"Nội tình của Phiêu Miểu Phái quả là không tầm thường!"
Đại đa số các chưởng môn của các đại môn phái được thưởng trà đầu tiên, đều phát hiện ra chỗ đặc biệt của nó, bèn rối rít khen ngợi.
“Diệp chưởng môn, xin hãy đích thân mở tấm vải đỏ, treo tấm hoành phi lên cửa, hoàn thành nghi lễ thụ phong.” Chu Gia Tiền nở nụ cười nói.
Diệp Phong chuẩn bị bước tới.
Nhưng đúng lúc này, một đoàn khách không mời mà tới leo lên Phiêu Miểu Phong.
“Người còn chưa tới đủ mà đã mở tấm vải đỏ, liệu có hợp với quy củ không đây?” Một giọng nói không hài hòa vang lên.
Mọi người theo tiếng nhìn lại.
Họ chỉ thấy bốn bóng người đập ngay vào mắt.
Trước mặt bọn họ là hai nam một nữ, tuy còn trẻ, nhưng căn cơ tu luyện của bọn họ ít nhất cũng đã đạt tới Luyện Khí tầng bảy đỉnh phong.
Người đi cuối cùng là một ông già chống gậy, trên người ông ta loáng thoáng tỏa ra một luồng uy áp thuộc về Tụ Nguyên Cảnh.
“Là ngươi, Tiêu Phạm Cốc!” Hoắc Vân Kiệt nhận ra một người trong số đó, sắc mặt hơi trầm xuống nói.
"Là đệ tử thiên tài của Thanh Vân Môn."
"Nhìn xem, người đàn ông cầm gậy trông rất giống Cửu trưởng lão của Thanh Vân Môn ‘Long Quải chân nhân’, chắc không phải ông ta đâu nhỉ?"
"Hẳn là ông ta."
"Nghe nói Long Quải chân nhân là tu hành giả duy nhất trong chín đại trưởng lão của Thanh Vân Môn không dùng kiếm, nhưng thực lực cũng không tệ."
"Tại sao ta lại cảm thấy người tới từ Thanh Vân Môn có vẻ không có ý tốt!"
Chưởng môn các đại môn phái thì thào nói, tất cả đều cảm thấy bầu không khí có chút ngưng trệ, ngay cả giọng nói cũng không nhịn được hạ thấp xuống.