Chương 119: Một bạt tai
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
"Không nghĩ tới, Phiêu Miểu Phái lại có thể chống lại khiêu chiến từ Xích Xà Phái, thật đúng là may mắn."
Tiêu Phạm Cốc đứng ra, nói.
Lưng của hắn ta đeo Huyền Diệp Phi Kiếm thuộc về lão chưởng môn, đứng trước cửa Phiêu Miểu Phái, nhìn xung quanh một vòng, hắn ta phát hiện sự biến hóa to lớn của Phiêu Miểu Phong, linh khí nồng đậm, thổ địa bằng phẳng, khác biệt so với trước kia.
Nhưng vậy thì sao cơ chứ?
Chỉ là một môn phái cao đẳng mà thôi, làm sao có thể so sánh được với Thanh Vân Môn do ta lựa chọn được chứ?
Tiêu Phạm Cốc nghĩ đến đây, bỗng ngẩng đầu đầy tự hào.
Hoắc Vân Kiệt tiến lên một bước, mắng: "Tiêu Phạm Cốc, ngươi còn có mặt mũi dám xuất hiện, còn không mau trả lại Huyền Diệp Phi Kiếm của lão chưởng môn ra đây!"
Lý Kiều Kiều cũng giận: "Ngươi dựa vào cái gì mà lúc rời đi lại lấy Huyền Diệp Phi Kiếm đi, đây chính là di vật của lão chưởng môn. Đây rõ ràng là hành vi của một tên trộm!"
Ngay cả người đàng hoàng như Thạch Lỗi cũng lên tiếng: “Tiêu sư đệ, ngươi làm như vậy, có cảm thấy đã phụ lòng lão chưởng môn dưới cửu tuyền hay không?”
Nghe tới đây, sắc mặt của Tiêu Phạm Cốc có chút thay đổi.
Khi những người khác nghe toàn bộ câu chuyện, họ nhìn Tiêu Phạm Cốc với ánh mắt khinh thường.
“Lão chưởng môn đã chết từ lâu rồi, Huyền Diệp Phi Kiếm của ông ta không ai sử dụng, cho ta thì thế nào? Nói cho cùng thì ai biết Phiêu Miểu Phái có thể chiến thắng khiêu chiến của Xích Xà Phái không cơ chứ?”
Tiêu Phạm Cốc không biết hối cải, giọng nói lạnh lùng.
Chát!
Một âm thanh giòn dã vang lên.
Tiêu Phạm Cốc bay ra phía sau, nửa khuôn mặt sưng lên.
“Dám xúc phạm lão chưởng môn, đáng đánh!” Diệp Phong nghiêm nghị nói, duy trì động tác vươn tay.
Vừa rồi, chính là hắn đã ra tay.
Cái tát đó vang vọng khắp khán đài, ầm ầm như sấm, đại biểu cho lửa giận của Diệp Phong, cũng là vì lão chưởng môn dưới cửu tuyền!
"Diệp Phong, ngươi dám đánh ta?"
Tiêu Phạm Cốc che mặt, giận dữ nhìn chằm chằm hắn.
“Tốc độ thật nhanh!” Long Quải chân nhân mở to đôi mắt đục ngầu, trong mắt tràn đầy vẻ không tin.
Hai người đều là trình độ Tụ Nguyên Cảnh tầng một, kết quả là ông ta lại không thể nhìn thấy động tác của Diệp Phong, làm cho Tiêu Phạm Cốc bị đánh một bạt tai vang dội.
“Cái tát này ta đánh vì lão chưởng môn dưới cửu tuyền, Bổn chưởng môn với tư cách là sư đệ của ngài ấy, sư thúc của ngươi, ta cho rằng thứ như ngươi không xứng là đệ tử Phiêu Miểu Phái, càng không xứng làm người!”
Diệp Phong lấy khăn lau tay, vẻ mặt chán ghét.
Giọng nói của hắn cao vút và đầy uy lực, lan tỏa khắp Phiêu Miểu Phong, giống như âm thanh của bầu trời, khiến những người xung quanh nhìn vào sắc mặt đều trở nên nghiêm nghị.
Vốn dĩ lúc sắp xảy ra đại họa, mỗi người đều tản đi một phương, khi Phiêu Miểu Phái gặp phải khủng hoảng, Tiêu Phạm Cốc phản bội tông môn cũng không phải là vấn đề.
Nhưng mà hắn ta không nên lấy đi di vật của lão chưởng môn, đồng thời cũng là món linh khí duy nhất của Phiêu Miểu Phái là “Huyền Diệp Phi Kiếm”.
Nhưng Tiêu Phạm Cốc không chỉ làm tất cả mọi việc, mà sau khi học được chút tài vặt, hắn ta lại còn dám chạy trở lại môn phái ban đầu để phô trương sức mạnh của mình, điều này khiến Diệp Phong rất căm tức.
Nếu không phải có quá nhiều người vây xem, Diệp Phong sẽ không chỉ tát hắn ta một cách đơn giản như vậy.
Ít nhất hắn phải tát một trăm cái!
“Diệp chưởng môn, ngươi đánh đệ tử Thanh Vân Môn của chúng ta, cái này có vẻ không hay lắm đâu?” Long Quải chân nhân bước tới, bảo vệ Tiêu Phạm Cốc ở phía sau.
“Bổn chưởng môn chỉ dạy dỗ phản đồ của lão chưởng môn đã mất, chẳng qua không ngờ tới một người như vậy lại là đệ tử của Thanh Vân Môn.” Diệp Phong cười nói.
Phó Thành chủ, Liễu Ngọc Chi, Lục Sơn Nhạc và sáu vị cường giả Tụ Nguyên Cảnh khác cũng đứng bên cạnh quan sát, tạm thời không hành động gì thêm.
Tuy rằng đều là thế lực tinh cấp, nhưng Thanh Vân Môn tuyệt đối là môn phái có cấp bậc đứng đầu, tính luôn môn chủ thì tổng cộng có mười vị Tụ Nguyên Cảnh, thực lực rất mạnh, không thích hợp trêu trọc.
"Diệp Phong, đừng tưởng rằng ngươi là Thiên Tuyển Chi Tử là có thể chỉ trích ta, đại nạn ập tới, mỗi người đều bay đi tìm nơi trú ẩn, đây là đạo lý người người đều hiểu, ta lựa chọn Thanh Vân Môn, có liên quan gì tới ngươi? Ngươi xứng sao..."
Tiêu Phạm Cốc lại nhảy ra, lớn tiếng la lối.
Nhưng chỉ nghe thấy tiếng "bốp".
Tiêu Phạm Cốc lại bay ra ngoài, mặt bên kia cũng sưng lên, tạo thành vết tát đối xứng, mỗi một bên đều có dấu tay.
“Ta không quan tâm ngươi chọn môn phái khác, nhưng ngươi không thể lấy đi Huyền Diệp Phi Kiếm của lão chưởng môn, nếu thức thời thì mau giao ra đây.” Diệp Phong chắp hai tay sau lưng nói.
Tiêu Phạm Cốc tức giận: "Ta không giao!"
Nói đến đây, hắn ta nhìn về phía Thạch Lỗi, Hoắc Vân Kiệt, Lý Kiều Kiều, cười khẩy nói: “Trừ khi trong mấy người các ngươi có người có thể đoạt lại thanh kiếm từ trong tay ta.”
Hoắc Vân Kiệt ngăn Thạch Lỗi và Lý Kiều Kiều lại, tiến lên ba bước: "Tiêu Phạm Cốc, vậy hãy để cho người từng là sư huynh này dạy dỗ ngươi."
Hắn vừa dứt lời, toàn bộ khí tức của Luyện Khí tầng bảy đỉnh phong lập tức tỏa ra.
Tiêu Phạm Cốc vừa định nói “Bằng ngươi cũng xứng làm sư huynh ta”, hắn ta còn chưa kịp mở miệng, khi nhận ra khí tức của Hoắc Vân Kiệt, trong lòng lập tức giật mình.
Ngay cả đệ tử Thanh Vân Môn là Bạch Minh Lộ và Hề Hân Vũ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, họ không ngờ tới Phiêu Miểu Phái lại có đệ tử có tu vi bậc này.
Long Quải chân nhân trái lại không chút lo âu: “Phạm Cốc, hai người cùng cảnh giới, không phải tốt lắm sao?”
Tiêu Phạm Cốc nhất thời bừng tỉnh, cười gian xảo: “Cũng phải ha! Đánh một trận với người cùng cấp, nếu ta thắng, đúng lúc nói rõ thực lực mạnh mẽ của Thanh Vân Môn chúng ta, tránh cho có người bảo ta ỷ mạnh hiếp yếu.”
Tiêu Phạm Cốc vừa dứt lời, liền bước ra ngoài.
"Tản ra."
Diệp Phong nói xong, mọi người lập tức lui ra ngoài, để lại một khoảng trống ở giữa có bán kính mấy chục thước.
"Hoắc Vân Kiệt, tuy rằng ngươi rất nỗ lực, nhưng cũng không xứng để cho ta xuất kiếm."
Tiêu Phạm Cốc để tay trái ra sau lưng, chỉ duỗi tay phải ra.