TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 114: Thư trung hữu nữ nhan như ngọc

Chương 114: Thư trung hữu nữ nhan như ngọc

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Chiều nay hắn đã về tới Phiêu Miểu Phong, nhưng thấy Giả Vũ Lam còn chưa quay lại, nên chỉ đành để hạt giống linh dược trong không gian hệ thống.

“Vũ Lam, chẳng phải ngươi tới Tàng Thư Các ở phủ Thành chủ đọc sách à, sao lại mang một cô nương trở về thế này, này chẳng lẽ là ‘Thư trung hữu nữ nhan như ngọc’ trong truyền thuyết à?” Diệp Phong nửa đùa nửa giỡn.

Giả Vũ Lam kể lại quá trình mình gặp cô gái kia một lần, Diệp Phong nghe thấy người này có thiên phú trùng sinh các loài cây nhỏ liền vui vẻ hẳn lên: “Ta quyết định nhận nàng làm đệ tử Phiêu Miểu Phái!”

“Thật ạ?” Giả Vũ Lam mừng rỡ.

Diệp Phong gật đầu: “Dù sao một môn phái cũng chẳng thể chỉ có mấy người chúng ta, hiển nhiên phải nhận thêm người chứ. Nhưng Phiêu Miểu Phái chúng ta nhận đệ tử không xem số lượng, mà cái quan trọng nhất chính là phẩm hạnh, căn cốt các kiểu.”

“Vậy con tắm rửa rồi thay quần áo sạch sẽ cho nàng trước, chờ nàng tỉnh lại nói sau.” Giả Vũ Lam bế cô gái thần bí, đang chuẩn bị đi tới phòng cho khách.

“Khụ khụ khụ...’

Cô gái thần bí chợt ho khan, bờ mi dài run rẩy, đôi con ngươi trong sáng mở ra, phản kháng trong vô thức.

Mà ngay lúc cô gái nhìn thấy Diệp Phong, lại chợt có loại cảm giác quen thuộc và thân cận từ nơi sâu thẳm linh hồn, tựa như có sự ràng buộc với đối phương, vì thế hỏi một cách yếu ớt: “Đây là đâu?”

“Đây là Phiêu Miểu Phong, đại bản doanh của Phiêu Miểu Phái nhà chúng ta, ngươi ở đây sẽ không phải lo lắng gì hết.” Giả Vũ Lam trả lời.

Cô gái thều thào: “Vì sao ta lại ở đây?”

“Ngươi hôn mê ở ngõ nhỏ, được ta cứu về.” Giả Vũ Lam không nhắc đến đám người của kỹ viện.

“Nước... Khát quá.” Cô gái chợt nói.

Giả Vũ Lam vội đưa linh tuyền đến bên miệng cô gái, sau khi uống một ngụm, sắc mặt tái nhợt liền trở nên hồng nhuận, nom cơ thể khỏe mạnh hơn nhiều. Bỗng nhiên nàng hét ầm lên, khiến mọi mọi xung quanh sợ ngây người.

Một lúc sau, cô gái đứng dậy, vỗ nhẹ lên chiếc bụng nhỏ của mình, tỏ vẻ sảng khoái: “No quá đi!”

“Lần đầu ta thấy một người uống nước là no được!” Âu Dương Vũ nhìn cô gái với ánh mắt ngạc nhiên, kiến thức lại tăng lên không ít.

Lúc này, mặc dù quần áo của đối phương vẫn hơi hơi tả tươm, nhưng lại nom rất có tinh thần, tạo ra mỹ cảm độc đáo.

Mọi người cũng nhân cơ hội này mà nhìn kỹ tướng mạo của cô gái.

Nếu tách riêng ngũ quan của nàng ra thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng ghép lại lại rất dễ nhìn.

Nếu chấm giá trị nhan sắc của Giả Vũ Lam là 95 điểm, thì nàng cũng phải được 85, hơn nữa dù nhìn thế nào cũng chẳng ghét nổi, thậm chí nhìn lâu còn nghĩ được tên con là gì rồi.

Diệp Phong cảm thấy người này rất kỳ quái, dù trông tướng mạo không quen cho lắm, nhưng lại như thể đã từng gặp, liền hỏi: “Ngươi tên gì?”

“Tên.... Đó là gì? Ăn được không?” Cô gái chớp mắt, hỏi một cách ngây ngô, như thể chẳng biết gì hết.

Diệp Phong đang tính hỏi lai lịch của người ta, nhưng lại thấy chi bằng cứ nhận làm đệ tử trước, vậy thì có thể trực tiếp thu được thông tin của đối phương, vì thế sửa lời: “Ngươi có muốn gia nhập môn phái của ta không?”

Kể từ khi Phiêu Miểu Phái được hệ thống thừa nhận, tấn chức lên môn phái cao đẳng, Diệp Phong liền phát hiện danh ngạch đệ tử đã tăng lên thành 10/25. Mặc dù chỉ mới tăng thêm 15 danh ngạch nhỏ nhoi, nhưng nghĩ lại thì Phiêu Miểu Phái cũng chỉ lớn chừng này, tạm thời không chứa quá nhiều người được, chiêu mộ được 25 đệ tử đã là không tồi rồi.

Hơn nữa, Diệp Phong biết với tính nết của hệ thống, nhất định lúc thu đệ tử sẽ kiểm tra sơ qua, rồi từ đó loại bỏ những người mang ý xấu ra ngoài.

Cũng vì thế mà tốc độ thu nhận đệ tử không thể nào nhanh được.

“Có thể uống nước này mỗi ngày sao?” Cô gái đan chặt mười ngón tay vào nhau, vẻ mặt khẩn trương.

“Đương nhiên có thể, ngươi thích uống thì uống.” Diệp Phong gật đầu.

Nhìn Diệp Phong với cảm giác thân quen mà hắn mang lại, cô gái ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng, bằng lòng gia nhập Phiêu Miểu Phái.

“Tốt quá rồi, đều đi theo ta nào!”

Diệp Phong đưa mọi người đến đại điện chưởng môn, rất có cảm giác nghi thức mà ngồi trên chủ vị, lấy ra danh sách.

“Nếu ngươi không có tên, vậy ta đặt tên cho ngươi nhé?” Diệp Phong cầm bút lông, hỏi.

“Được.” Mặc dù không biết tên là gì, nhưng cô gái vẫn gật đầu.

“Nếu Vũ Lam gặp được trên đường đi đọc sách, vậy gọi ‘Nhan Như Ngọc’ đi!”

Diệp Phong khẽ nói rồi viết tên Nhan Như Ngọc lên. Ngay sau đó, trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

[Tinh, thu được đệ tử ký danh “Nhan Như Ngọc’, căn cốt thượng phẩm, tạm thời chưa có tu vi, lớn lên sở hữu khả năng ngưng tụ ‘sinh mệnh linh thể’, có thể chứa đựng linh khí gấp trăm lần cảnh giới của mình, có thiên phú chữa lành, giục sinh, không cần ăn cơm, chỉ cần bổ sung linh khí là no bụng.]

Nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống, Diệp Phong sợ tới mức suýt chút nữa ném cả bút lông ra ngoài, hắn trợn mắt mà nghĩ thầm: “Mịa... Hệ thống thú vị ghê, vị đệ tử mới này của ta mạnh vậy à? Giục sinh và chữa lành.... Thiên phú này, cuối cùng Phiêu Miểu Phái cũng có bình sữa rồi!”

Nói xong, Diệp Phong liếc mắt nhìn Nhan Như Ngọc, ám chỉ không hổ là “Bình sữa”, quả nhiên đủ mạnh.

Hệ thống không trả lời.

Diệp Phong lại nghĩ thầm: “Hệ thống, sao ta lại cảm thấy Nhan Như Ngọc có hơi quen nhỉ?”

Hệ thống nhắc nhở: [Trải qua phân tích, Nhan Như Ngọc là người trùng sinh, chủ nhân tiền nhiệm của Ngũ Nguyên Linh Châu. Vì một số nguyên nhân mà sau khi trùng sinh không lâu liền mất đi ý ức kiếp trước vĩnh viễn, đồng thời thay đổi diện mạo và dáng người trong quá trình đắp nặn sinh mệnh linh thể, hoàn toàn bất đồng với đời trước.]

“Hóa ra là nàng!”

Ruột gan Diệp Phong như sông cuộn biển gầm, lúc nhìn về phía nàng, lại phát hiện người ta đang nghiêng đầu nhìn mình, dáng vẻ tò mò lắm.

Đám đệ tử thấy vẻ mặt Diệp Phong biến hóa tận mấy lần chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tựa như đang đấu trí đấu dũng với không khí, cảm thấy vô cùng lạ lùng.

“Ục ục....”

Đúng lúc này, Diệp Phong đói đến mức bụng réo ầm lên, kế đó hình thành phản ứng dây chuyền, bụng của đám đệ tử cũng đồng loạt kêu lên.

Diệp Phong nhanh nhẹn nói: “Hóa ra không chỉ mỗi ta đói!”