Chương 113: Cứu người trong đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Giả Vũ Lam về tới Giả Phủ.
“Ô kìa, bảo bối nhà ta về rồi đấy à, cha sai người làm cơm tối rồi, mấy vị thúc bá cũng sẽ lại đây. Hả! Tu vi của con... Luyện Khí tầng tám?”
Giả Lập An, gia chủ Giả gia thi triển linh nhãn, vốn dĩ muốn xem thử Giả Vũ Lam đã tấn chức lên Luyện Khí tầng bảy hay chưa.
Nào ngờ, con nhóc này được lắm!
Luyện Khí tầng tám!
Giả Lập An lập tức bắt mạch cho Giả Vũ Lam, phát hiện căn cơ của nàng ổn định, vội hỏi: “Có phải con dùng Khí Đan tu vi, sau đó lại dùng Khí Đan luyện thể hay không?”
“Đúng vậy!” Giả Vũ Lam gật đầu.
“Diệp chưởng môn cho à?” Giả Lập An hỏi lại ngay.
Giả Vũ Lam lại gật đầu: “Khoảng thời gian trước Diệp chưởng môn cho bọn con dùng không ít Khí đan tu vi, thế nên dù căn cơ không ổn cũng nhanh lắm. Ngài ấy còn cho bọn con mỗi người một viên Khí Đan luyện thể để củng cố tu vi.”
“Mỗi người một viên?” Giả Lập An tức khắc hít vào một hơi.
Một viên Khí Đan luyện thể tốn 30 khối linh thạch hạ phẩm, cả Giả gia cũng chỉ có một lọ, còn cất giấu chẳng khác gì trân bảo.
Nhưng ở Phiêu Miểu Phái, vậy mà mỗi người lại được nhận một viên đan dược!
“Cha, người cứ yên tâm, con ở Phiêu Miểu Phái tốt lắm, sắp tới chưởng môn còn muốn trồng một vườn linh dược, để con phụ trách đấy.” Giả Vũ Lam hơi kiêu ngạo mà nói.
“Trời ạ!” Giả Lập An như đang nằm mơ.
Trước kia ông ta cảm thấy nữ nhi nhà mình gia nhập Phiêu Miểu Phái là không sáng suốt, nhưng giờ lại thấy thơm ghê!
“Lão gia, có đại sự!”
Một ông lão hấp tấp chạy vào đại sảnh, tay cầm phong thư được gửi từ phủ Thành chủ.
“Chuyện gì?” Giả Lập An cầm phong thư, vừa nhìn liền trợn tròn mắt, “Con gái, Phiêu Miểu Phái các con thông qua khảo hạch môn phái cao đẳng rồi?”
“Đúng vậy, con đang chuẩn bị nói với người đấy!” Giả Vũ Lam gật đầu.
“Ha ha ha, trời giúp Giả gia chúng ta rồi! Truyền lệnh xuống dưới, nói con gái của Giả Lập An ta đây tấn chức Luyện Khí tầng tám, đêm nay ăn mừng. Ngoài ra, Phiêu Miểu Phái tấn chức cao đẳng, chúng ta phải đem hậu lễ đến để chúc mừng!”
Giả Lập An mừng rơn, tiếng cười của ông vang khắp Giả phủ, nhanh chóng nháo nhào hết cả lên.
Giả Vũ Lam xấu hổ đến mức phải lấy hai tay che mặt.
Cha nàng chính là người như vậy, coi nàng như bảo bối, một khi có chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng phải làm quá lên, nhiều lúc nàng còn thấy ngại dùm.
Không lâu sau đó, yến hội của Giả gia được bắt đầu.
Phần lớn khách khứa đều ngồi xung quanh, ném ánh nhìn về Giả Vũ Lam đã Luyện Khí tầng tám, hầu hết là những ánh mắt hâm mộ. Đặc biệt lúc nghe nói Phiêu Miểu Phái sắp tấn chức cao đẳng, mọi người càng hâm mộ muốn rớt nước mắt.
Giả Lập An ngồi ở vị trí gia chủ, nhìn vẻ mặt hâm mộ của mọi người, lòng phơi phới hết cả lên, liền cười to mà nói: “Vẫn là ta lợi hại, sinh được đứa con gái lợi hại như vậy, ha ha ha!”
Còn Giả Vũ Lam lại ngượng ngùng, chỉ biết cười trừ.
.....
Sau khi yến hội kết thúc, Giả Vũ Lam liền dùng đai lưng trữ vật gói rất nhiều đồ ăn ngon, sau đó rời khỏi Giả gia, dẫm lên con đường rải đầy ánh trăng mà bước nhanh đến cửa Thành Đông.
Không lâu sau đó, tại một con hẻm nhỏ gần kề.
Giả Vũ Lam cảm nhận được linh khí dao động, liền vô thức nhìn vào con ngõ nhỏ, phát hiện một cô gái quần áo tả tơi ngồi xổm trên mặt đất, đôi tay hơi sáng lên, đang che chở một cây cỏ bị dẫm nát.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Giả Vũ Lam, cây cỏ này thế mà lại tỏa ra sức sống bừng bừng, nhanh chóng đứng thẳng lên.
“Đúng là thiên phú lợi hại, đây chính là nhân tài mà vườn linh dược cần nhất mà!” Giả Vũ Lam mừng thầm trong lòng.
Thình thịch!
Sau khi cứu sống cây cỏ, cô gái thần bí mệt đến mức nằm nghiêng trên mặt đất, hẳn là đã hôn mê, để lộ ra đường cong duyên dáng mà ngay cả Giả Vũ Lam cũng phải hâm mộ.
Ngay lúc này, một chỗ khác trong ngõ nhỏ truyền đến âm thanh trò chuyện của mấy người.
“Con ả kia cũng thật ghê gớm, ngay cả người cũng không cho chạm vào, còn cắn đứt lỗ tai một vị khách, trốn khỏi kỹ viện, chẳng biết có tìm được hay không nữa.”
“Nếu không tìm thấy thì bắt đại một người về là được rồi!”
“Ê, ngươi xem, nó kia kìa!”
Mấy gã trai trông rất lưu manh tiến vào ngõ nhỏ, chuẩn bị bắt cô gái thần bí, lại phát hiện Giả Vũ Lam đứng ở cuối đường.
Bởi vì lúc này ánh trăng bị mây đen che khuất, ngõ nhỏ rơi vào tăm tối, mấy gã trai chỉ nhìn được thân hình của Giả Vũ Lam, liền có phản ứng, đột nhiên nuốt một ngụm nước miếng.
“Cực... Cực phẩm!”
“Hắc hắc, bắt về, chắc chắn sẽ trở thành kỹ viện đầu bảng của chúng ta.”
Nghe những lời nói xằng bậy này, Giả Vũ Lam duỗi tay ra.
“Nếu ta không phải tu hành giả, chỉ sợ sau đêm nay coi như chấm hết trong tay mấy gã súc sinh các ngươi. Các ngươi... Chết không đáng tiếc!”
Giả Vũ Lam lạnh lùng ném ra một câu, sau đó ném mấy viên Đạn Nguyên Khí ra ngoài.
Lúc mặt trăng lại ló ra khỏi bóng tối, chiếu sáng con ngõ nhỏ, bên trong chỉ còn sót lại mấy xác chết cháy đen.
Trong màn đêm, Giả Vũ Lam dẫn theo cô gái thần bí đang hôn mê, chân dẫm cánh hồng nhạt tựa chim bay, tiến về Phiêu Miểu Phái.
Kể từ khi nàng tu luyện “Lạc Anh Tân Phân” đến viên mãn, lại tu luyện “Đệ Nhị Khí Hải – quyển trung”, lượng khí hải vượt xa người cùng giai, ít nhất có thể phi hành liên tục hơn trăm dặm, không đến mức kiệt sức giữa chừng.
Rất nhanh sau đó, nàng đã tới Phiêu Miểu Phong.
Lúc này mới đến giờ Hợi, tương đương với 9 giờ tối, các đệ tử vừa kết thúc tu hành “Đệ Nhị Khí Hải – quyển trung”, cùng nhau đi ra đại điện chưởng môn, đúng lúc gặp Giả Vũ Lam.
“Thất sư muội, ai thế?”
Thạch Lỗi phát hiện Giả Vũ Lam ôm một cô gái xa lạ quần áo tả tơi, bất tỉnh nhân sự, liền dò hỏi.
“Chuyện là vậy....”
Giả Vũ Lam kể lại chuyện vừa nãy, mọi người nghe xong cảnh ngộ khốn cùng của cô gái nọ liền không nhịn nổi mà siết chặt tay, lên án mạnh mẽ đám người chốn làng chơi.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Diệp Phong từ hậu viện bước tới.