TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 169: Mặc Oanh ngẫu nhiên gặp, Thư Hồng Vũ hiện thân

Chương 169: Mặc Oanh ngẫu nhiên gặp, Thư Hồng Vũ hiện thân

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

"Sao ngươi lại ở đây?" Mặc Oanh thu hồi trường kiếm.

Nếu như ba người Hoắc Vân Kiệt, Thạch Lỗi, Lý Kiều Kiều ở đây, khi nhìn thấy vị nữ tử trẻ tuổi này xuất hiện, nhất định sẽ lộ ra vẻ chấn động.

Thư Hồng Vũ!

Người từng là ngũ đệ tử của Phiêu Miểu Phái, thiên phú còn trên Tiêu Phạm Cốc, ra ngoài lịch luyện trước khi tuổi thọ lão chưởng môn cạn kiệt, đến nay vẫn chưa về.

Nhìn Mặc Oanh, Thư Hồng Vũ mỉm cười, trên mặt lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ: "Làm sao, không hoan nghênh ta trở về?"

"Trở về?" Mặc Oanh khẽ nhíu mày.

Thư Hồng Vũ che miệng cười khẽ: "Đùa ngươi thôi, hiện tại ta thân bất do kỷ, cho dù cố ý muốn trở về Phiêu Miểu Phái, người trong nhà cũng sẽ không đồng ý... Ngược lại là ngươi, cảm giác ở Phiêu Miểu Phái thế nào?"

"Tốt hơn so với tưởng tượng của ta, đệ tử hòa thuận, mấu chốt nhất chính là, chưởng môn rất đặc biệt, làm cho người ta có một loại cảm giác mạnh mẽ, tràn ngập hy vọng, khuyết điểm duy nhất chính là luôn thích nói một vài lời kỳ lạ cổ quái." Mặc Oanh suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói.

Thư Hồng Vũ lấy một bức tranh ra, sau khi mở bên trên xuất hiện chân dung Diệp Phong, cũng tao khí như bản thân hắn.

"Ta cũng không nghĩ tới vị chưởng môn sư thúc chưa từng gặp mặt này lợi hại như vậy, vậy mà lại là thiên tuyển chi tử trong truyền thuyết, còn dẫn dắt môn phái thăng lên cao đẳng... Đáng tiếc, như vậy vẫn còn thiếu rất nhiều."

Thư Hồng Vũ cất bức tranh, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Ngươi muốn trở về?" Mặc Oanh nghe ra ý của nàng.

Thư Hồng Vũ thở dài một tiếng: "Ta đương nhiên muốn trở về, lúc trước khi còn ở Phiêu Miểu Phong, có thể nói là khoảng thời gian không buồn không lo nhất đời này của ta, cũng rất hoài niệm thời gian cùng nhau nấu cơm với Kiều Kiều. Nhưng có thể là tay ta tương đối ngốc nghếch, lúc thái rau luôn cắt trúng ngón tay, lúc nấu cơm cũng cơ bản đều khét, lúc múc nước, không đợi đi vào phòng bếp, liền bị đổ một nửa..."

Nghe đến đây, sắc mặt Mặc Oanh cổ quái, hỏi: "Nói đi cũng phải nói lại, sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?"

"Thần Phong Kiếm Tông chọn ra một vị kiếm tử, tên là 'Mộc Như Tuyết', có được căn cốt cực phẩm, người trong nhà ta bảo ta đi qua làm quen một chút, phiền muốn chết!" Thư Hồng Vũ trợn trắng mắt: "Tối nay ta đi ngang qua đây, nhìn thấy ngươi, cho nên mới chờ ở đây."

"Kiếm tử, Mộc Như Tuyết, nữ?" Mặc Oanh kinh ngạc.

"Đúng là một nữ tử, hơn nữa còn là nữ kiếm tử đầu tiên trong lịch sử Thần Phong Kiếm Tông. Nghe nói người này có thiên phú cực kỳ cao, lực áp tất cả đệ tử chân truyền, tương lai sẽ bước vào Linh Hải cảnh, còn có hy vọng xông vào Thần Nguyên cảnh, là hy vọng giúp Thần Phong Kiếm Tông xông lên thế lực Tam tinh." Thư Hồng Vũ khen ngợi.

"Nghe ngươi nói như vậy, Mộc Như Tuyết quả thật rất lợi hại." Mặc Oanh âm thầm gật đầu: "Đúng rồi, đoạn thời gian trước có một hồi mây đen kéo dài vô tận, chắc không phải là dị tượng do vị Thần Nguyên cảnh độ kiếp dẫn đến chứ?"

Thư Hồng Vũ hạ thấp giọng: "Nghe nói là lão tổ tông của vương quốc Linh Diệu độ kiếp, về phần thành công hay là thất bại, hiện tại ai cũng không biết. Nếu như thành công, đây chính là vị Phá Hư cảnh đầu tiên của vương quốc Linh Diệu, đủ để dẫn dắt vương quốc Linh Diệu thăng cấp lên thế lực Tứ tinh..."

"Khụ khụ!"

Trên trời cao, bỗng nhiên truyền đến tiếng ho khan.

"Ta phải đi, chúng ta có duyên sẽ gặp lại!" Thư Hồng Vũ vội vàng phất phất tay với Mặc Oanh, phóng lên trời, tụ hợp với hai vị cường giả Tụ Nguyên cảnh mặc áo choàng đen, bay về phương nam.

Mặc Oanh nhìn phương hướng Thư Hồng Vũ đi xa, phất tay nói: "Ân cứu mạng lần trước, cảm ơn!"

Nói xong, Mặc Oanh nhấc thi hài Hổ Tôn Giả lên, ngự kiếm bay về phía Phiêu Miểu Phong.

...

Đỉnh núi Phiêu Miểu Phong.

[Đinh, chúc mừng đệ tử ký danh Mặc Oanh hoàn thành sát hạch giết yêu thú Yêu Binh cao đẳng, có thể thăng cấp thành đệ tử ngoại môn.]

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.

Sau một khắc, Diệp Phong tỉnh lại, trên mặt tràn đầy vui mừng.

"Nhanh như vậy liền hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch, thật không hổ là đệ tử đệ nhất chiến lực của Phiêu Miểu Phái ta, xem ra, Mặc Oanh rất nhanh sẽ trở về."

Diệp Phong vẫn đứng trên nóc nhà chờ.

Sau nửa đêm.

Mặc Oanh xách thi hài Hổ Tôn Giả rơi xuống đỉnh núi, phát hiện Diệp Phong đứng giữa không trung, tay cầm một cái quạt kỳ lạ, khóe miệng hình như còn đang nở nụ cười.

"Đây là lệnh bài thân phận đệ tử ngoại môn của ngươi." Diệp Phong ném một lệnh bài được chế tạo từ sắt đen qua, bị Mặc Oanh đưa tay bắt lấy.

Nhìn thấy chính diện nhô lên ba chữ "Phiêu Miểu Phái", cùng với bốn chữ "Ngoại môn Mặc Oanh" ở mặt sau, Mặc Oanh không hiểu sao lại có cảm giác thân thuộc.

"Chưởng môn, ngài biết con đã hoàn thành nhiệm vụ sao?" Mặc Oanh nhíu mày, có chút kinh ngạc.

"Đương nhiên là ta biết rồi." Diệp Phong gật đầu, thầm nghĩ ta có hệ thống nhắc nhở, có thể không biết được sao?

"Đa tạ chưởng môn!" Mặc Oanh thu hồi lệnh bài thân phận đệ tử ngoại môn, ném Hổ Tôn Giả xuống đất: "Yêu thú này sắp bước vào hàng ngũ bán hóa hình, ý đồ tàn sát bách tính vô tội, đã bị con chém."

"Làm tốt!" Diệp Phong khen: "Chắc là ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi tắm rửa bằng nước linh tuyền trước đi, làm giảm bớt mệt mỏi!"

Nước linh tuyền ẩn chứa linh lực dồi dào, bất kể là dùng để tắm rửa hay là uống, đều có hiệu quả khôi phục rất tốt đối với thân thể.

Chỉ là khi vừa nói xong, Diệp Phong liền nhớ tới đêm đó không cẩn thận nhìn thấy hình ảnh Mặc Oanh, sắc mặt nhất thời có chút xấu hổ.

Mặc Oanh không rõ vì sao sắc mặt Diệp Phong lại có chút kỳ lạ, nhưng vẫn lười hỏi, mà là hỏi một vấn đề khác: "Chưởng môn, ngài có biết Thư Hồng Vũ không?"

"Biết, nhưng chưa từng gặp, làm sao vậy?"

Lúc Diệp Phong được lão chưởng môn đưa đến Phiêu Miểu Phong, Thư Hồng Vũ đã rời khỏi Phiêu Miểu Phong mấy ngày, cho nên hắn chỉ biết có người như vậy, còn cụ thể trông như thế nào thì không rõ ràng lắm.

Mặc Oanh rất thâm ý hỏi: "Nếu người này bỗng nhiên trở về, người sẽ thu nhận nàng ta vào Phiêu Miểu Phái một lần nữa sao?"

Tuy rằng không hiểu vì sao Mặc Oanh lại hỏi như vậy, Diệp Phong vẫn chỉ chỉ phòng số 5, nói: "Ta có để lại phòng này cho nàng, nếu như nguyện ý trở về thì tùy tình huống mà quyết định."