TRUYỆN FULL

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 112: Chủ tiệm Vật Hiên Các ngạc nhiên

Chương 112: Chủ tiệm Vật Hiên Các ngạc nhiên

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Là khoáng thạch Phỉ Thúy, Viêm Kim, khoáng Linh Đồng... Hết thảy mười mấy loại, đủ nguyên liệu luyện ra một bộ Linh Khí hạ phẩm.” Trịnh Diệu Thú nói.

Diệp Phong chỉ vào đống linh khoáng: “Có thể tinh luyện mấy thứ này giúp ta không? Giá cả thương lượng.”

“Chừng này không nhiều lắm, chờ ta đưa về tông môn dùng địa hỏa luyện chế, chừng một ngày là tinh luyện xong, hơn nữa không cần phí.” Trịnh Diệu Thú lắc đầu mà nói.

“Ý là không cần tiền sao?” Diệp Phong ngạc nhiên.

Trịnh Diệu Thú gật đầu, nói: “Chỉ cần dùng lửa cực nóng để hòa tan rồi đánh mấy pháp quyết đặc thù là tinh luyện được. Đối với luyện khí sư mà nói, đây là bước căn bản nhất, chẳng tốn sức là bao. Nhưng nếu muốn luyện chúng thành Linh Khí thì lại cần thêm phí gia công.”

“Được rồi, vậy phiền ngươi tinh luyện mấy linh khoáng này trước vậy, sau này còn có không ít linh khoáng phải tinh luyện.” Diệp Phong nói ra ý đồ của mình.

Nếu tinh luyện thành công, về sau hắn tìm thời gian tới Bách Khí Tông bái phỏng, có thể tinh luyện toàn bộ linh khoáng, nhân tiện cho các đệ tử mở rộng tầm mắt.

“Không thành vấn đề.” Trịnh Diệu Thú gật đầu, “Bảy ngảy nữa ta sẽ về thành Phong Hỏa, đến lúc đó sẽ liên hệ với Diệp chưởng môn.”

“Bảy ngày.... nhà ngươi cũng ở thành Phong Hỏa à?” Diệp Phong ngờ ngợ.

“Nhà ta chính là Trịnh gia, một trong những thế gia ở thành Phong Hỏa, thi thoảng ta sẽ đưa đạo lữ về thăm nhà.”

Trịnh Diệu Thú nói: “Hôm nay vừa vặn đúng ngày ta về nhà, nào ngờ gặp phải trại chủ Tà Quang, may thay gặp được Diệp chưởng môn, bằng không tạ rưỡi thịt này coi như xong đời rồi.”

Diệp Phong nghe xong liền hiểu rõ.

Không lâu sau, Diệp Phong cầm một con hạc giấy đưa tin, rời khỏi Vật Hiên Các.

Chờ sau khi hắn biến mất, chủ tiệm Vật Hiên Các mới hỏi: “Đại biểu đệ, vị Diệp chưởng môn này một chiêu giết chết trại chủ Tà Quang thật à?”

“Đúng vậy, thực lực của Diệp chưởng môn mạnh lắm, nhưng ta nhớ Phiêu Miểu Phái là môn phái hạ đẳng mà nhỉ?” Trịnh Diệu Thú đầu đấy dấu chấm hỏi.

Chủ tiệm Vật Hiên Các cũng cau mày.

Ngay sau đó, một người mặc đồ đen tiến vào Vật Hiên Các như bóng ma, quỳ một gối xuống đất, đem bức thư cho chủ tiệm.

Chủ tiệm Vật Hiên Các xem xong nội dung trong thư liền trợn trừng hai mắt: “Diệp chưởng môn thế mà lại là thiên tuyển chi tử, có thể so với Tụ Nguyên cảnh tầng một. Hơn nữa, mai là ngày Phiêu Miểu Phái thăng lên thành môn phái cao đẳng!”

....

Phủ Thành chủ ở thành Bạch Phù.

Giả Vũ Lam nom chẳng khác gì học sinh đói tri thức, ngồi ngay ngắn kế bên đại điện Tàng Thư Các, vừa uống linh trà vừa đọc sách.

Tàng Thư Các của phủ Thành chủ đã mở cửa chào đón mọi người. Đương nhiên, nếu muốn đọc sách ở chỗ này thì cứ ba ngày phải trả một khối linh thạch.

Đối với người bình thường mà nói, chuyện này phung phí muốn chết, nhưng đối với những tu hành giả từ Luyện Khí trở lên thì cũng chẳng đắt là bao.

“Thì ra là vậy, trồng linh dược còn phải chuẩn bị nhiều như thế này!”

Giả Vũ Lãm cầm quyển sách nhỏ, vừa đọc vừa ghi chú lại.

Lúc nào khát thì uống một chén linh trà.

Nhìn cửa sổ ngoài kia, trời đã xế tà, Giả Vũ Lam chuẩn bị quay về tông môn, chờ lễ mừng môn phái tấn chức xong xuôi lại tiếp tục đọc sách học hành.

“Chừng này đã về rồi à, mới xem được bao nhiêu đâu?” Lưu lão, các chủ Tàng Thư Các nở nụ cười hiền từ bước tới.

“Không còn sớm nữa, con phải về tông môn tu hành thôi.” Giả Vũ Lam cười nói.

Là Đại tiểu thư của Giả gia, hồi còn nhỏ nàng đã đến Tàng Thư Các rất nhiều lần.

Bởi từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, đương nhiên cũng là vì lớn lên xinh đẹp, vậy nên được Lưu lão yêu thích.

“Yên tâm, con cứ việc đọc sách, ta có thể ưu đãi cho con.” Lưu lão cười nói.

“Vậy phải cảm ơn Lưu lão rồi, con về nhé!” Giả Vũ Lãm vẫy tay rồi rời khỏi phủ Thành chủ.

Chờ Giả Vũ Lam đi qua mấy con đường, chợt có một giọng nói âm u truyền đến từ phía sau.

“Giả tiểu thư, chúng ta có duyên thật đấy!”

Giả Vũ Lam khẽ cau mày rồi nhìn lại đằng sau, chỉ thấy Lý Hàm Tiếu đầu tóc bù xù, đôi mắt ngập tràn tơ máu, trái ôm phải ấp hai người con gái làng chơi, nở nụ cười đen tối với mình.

Vừa nãy hắn ta là người gọi nàng.

“Lý Hàm Tiếu, là ngươi!”

Giả Vũ Lam chau mày.

Nàng đã nghe chuyện Hắc Huyền Môn bị giết sạch, cũng biết Lý Hàm Tiếu là người duy nhất còn sống, đã trở thành tán tu.

Mà cái danh Hắc Huyền Môn cũng bị gạch tên từ mấy ngày trước, khế đất môn phái cũng bị phủ Thành chủ thu hồi. Còn mấy chuyện kỹ càng hơn thì nàng lại không biết.

Lý Hàm Tiếu nhìn Giả Vũ Lam, liếm môi, đẩy nữ tử chốn câu lan ra khỏi người, cười đểu nói: “Giả tiểu thư, ngươi túm được bàn tay lớn ghê, trở mình một cái liền từ đệ tử môn phái hạ đẳng biến thành môn phái sắp tấn chức cao đẳng. Có phải ta nên chúc mừng ngươi đôi chút không?”

Nghe mấy lời mỉa mai này, Giả Vũ Lam cau đôi mày đẹp, nhưng nghĩ đây là thành Bạch Phù nên chỉ đành chịu đựng chứ không động thủ.

Nhưng ngay sau đó, Lý Hàm Tiếu thình lình nhào tới, muốn ôm lấy Giả Vũ Lam, hắn ta cười ha hả: “Ta lại muốn xem thử ngươi gia nhập Phiêu Miểu Phái, đến cùng đã tiến bộ thế nào!”

“Biến thái, cút đi!”

Giả Vũ Lam lạnh mặt, khẽ dẫm lên mặt đất liền kéo ra khoảng cách, sau đó vươn ngón trỏ ngọc ngà của mình, thi triển “Đạn Nguyên Khí”.

Ầm!

Dù Lý Hàm Tiếu là Luyện khí tầng năm đỉnh phong, nhưng đối mặt với Giả Vũ Lam đã bước vào Luyện Khí tầng tám, lại chẳng hề phản kháng lại được. Sau một trận nổ mù mịt, hắn ta đã bị Đạn Nguyên Khí nổ văng ra ngoài, quần áo trên người nát tươm.

“A!”

Lý Hàm Tiếu ngã ngửa trên mặt đất, dang thành hình chữ “Đại”, dọa hai kỹ nữ đứng bên run bần bật.

Người qua đường ở đằng xa cũng chứng kiến một màn này, phát hiện Giả Vũ Lam đã là Luyện Khí tầng tám đều ngạc nhiên tới mức há hốc mồm.

“Sau này còn dám làm càn như vậy, sẽ không chỉ bị giáo huấn đơn giản vậy đâu.”

Giả Vũ Lam khẽ hừ một tiếng rồi thu hồi tay, không cẩn thận nhìn phải bộ dáng của Lý Hàm Tiếu, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, vội phất tay áo rời đi, càng nghĩ càng tức, cuối cùng dứt khoát về nhà, chuẩn bị ăn miếng cơm cho đỡ sợ.

“Luyện... Luyện khí tầng tám, sao có thể?”

Lý Hàm Tiếu ngã trên mặt đất, cặp mắt trợn hết cả lên, nhìn khoảng không đăm đăm, nom chẳng khác gì mới gặp quỷ.

Lần trước gặp mặt, Giả Vũ Lam vẫn là Luyện Khí tầng sáu đỉnh phong, giờ mới bao lâu mà đã lên đến Luyện Khí tầng tám. Hơn nữa căn cơ vững chắc, chẳng hề phù phiếm chút nào.

“Trời ạ, phong đồi bại tục!”

Nhóm người qua đường vẫn đứng cách đó không xa, chỉ trỏ về phía Lý Hàm Tiếu.

“A! Y phục của ta.” Lúc này Lý Hàm Tiếu mới chú ý đến y phục rách tươm trên người, gió thổi qua khiến hắn ta lạnh run, liền chửi ầm lên: “Giả Vũ Lam, ngươi chờ đó cho ta!”