Miêu Miêu kinh ngạc sững sờ, không ngờ Đa Đa sơn lại xảy ra chuyện như vậy, giống loài của bọn họ đều rất yếu, không có đạo hạnh gì, từ trước đến nay không gây chuyện, cũng không phải là thứ đại bổ gì.
Đối với yêu ma thậm chí là nhân loại mà nói, cơ bản là không có tác dụng gì.
Tại sao lại bị nhân loại nhắm tới chứ.
Bên ngoài thôn.
Ba người mặc áo đen cưỡi ngựa đuổi theo, bên hông đeo đao, ánh mắt sắc bén vô cùng, người mặc áo đen cầm đầu nói: “Mau lên, con yêu miêu Đa Đa sơn kia vừa mới chạy trốn đến gần đây, nếu không tìm được, chúng ta quay về cũng không có cách nào bàn giao.”